Rất tốt, không chỉ xuyên vào nhà hào môn mà chẳng biết lúc nào sẽ phá sản, cậu còn có một cậu con riêng không mấy thân thiện. Một trai tân như cậu bỗng nhiên phải làm ba kế, nhưng nhìn tình cảnh hiện tại, có vẻ cậu làm ba kế nhà hào môn cũng chẳng được hoan nghênh lắm.
Bị đẩy ra, Cố Tiểu Mễ ngơ ngác: "Tô Thời An, chú dám đẩy tôi! Còn dám nói muốn vứt tôi ra ngoài! Đây là nhà tôi! Nhà tôi đấy!"
Người đàn ông trang điểm yêu mị trước mặt khiến cậu nhóc cảm thấy có chút xa lạ. Trước đây, Tô Thời An lúc nào cũng cẩn thận lấy lòng cậu nhóc, sợ làm cậu không vui rồi cậu lại méc ba. Nhưng hôm nay, Tô Thời An ăn gan hùm mật gấu rồi hay sao mà dám đẩy cậu chứ!
Cố Tiểu Mễ lập tức không chịu thua. Chân cậu nhóc mềm nhũn rồi ngồi phịch xuống tấm thảm: "Hu hu hu... Quản gia gia ơi, Tô Thời An đẩy con! Chú ấy đẩy con!"
Khóe miệng Tô Thời An co giật.
"Nhóc con à, diễn xuất của nhóc giả quá rồi. Vừa rồi còn đứng ngon lành, bây giờ đã ngã xuống sao?"
Cố Tiểu Mễ nằm trên thảm gào khóc. Chẳng mấy chốc, bên ngoài vang lên tiếng bước chân rầm rập, không ít nữ hầu nhỏ chạy vào: "Thiếu gia, cậu không sao chứ?"
Cố Tiểu Mễ vẫn nằm trên đất không chịu dậy: "Quản gia gia ơi, hu hu hu... Tô Thời An đẩy con!"
Tô Thời An cứ thế ngồi trên ghế sô-pha nhìn nhóc con này diễn xuất. Khóc thì to lắm, nhưng nước mắt lại chẳng rơi giọt nào.
Một nữ hầu nhỏ định bế nhóc con dậy, nhưng lại bị nhóc đẩy ra: "Quản gia gia đâu! Hu hu hu..."
Cố Tiểu Mễ chỉ muốn để quản gia tận mắt chứng kiến bộ mặt thật của Tô Thời An. Trước mặt ba nhóc thì giả vờ ngoan ngoãn, nhưng ba không có ở đây là dám đẩy nhóc ngay. Nhóc muốn quản gia đuổi Tô Thời An ra khỏi nhà!
Nữ hầu nhỏ nhìn nhóc con nằm dưới đất khóc lóc mà bối rối: "Thiếu gia, quản gia đi mua sắm rồi, hiện không có ở nhà."
Tiếng khóc của Cố Tiểu Mễ lập tức tắt ngấm. Cậu nhóc sững người một chút rồi lại khóc gào lên: "Tôi muốn gọi điện cho ba tôi!"
Ngồi trên ghế sô-pha, Tô Thời An hứng thú nhìn Cố Tiểu Mễ diễn trò. Cậu khoát tay bảo mọi người ra ngoài: "Không sao đâu, cứ để nó khóc đi. Khóc mệt rồi sẽ tự ngừng thôi."
Nghe lệnh, đám nữ hầu rút lui, Cố Tiểu Mễ càng khóc dữ hơn. Nhóc muốn mọi người đều thấy Tô Thời An là kẻ độc ác.
Tô Thời An nhàn nhã ngồi trên ghế rót cho mình một tách trà. Cậu muốn xem thử tên nhóc phiền phức này có thể quậy tới khi nào. Cậu không tin là một người đã từng đối phó với bao nhiêu đứa nhóc hỗn láo như cậu mà lại thua một nhóc con vừa xuất xưởng không bao lâu.