Hủy Hôn Sau, Nàng Xoay Người Gả Cho Trăm Tỷ Ẩn Phú

Chương 12

“Vậy được, cảm ơn anh.”

Hai người đã thống nhất xong điều kiện. Họ hẹn mỗi người về nhà lấy sổ hộ khẩu, rồi gặp nhau ở Cục Dân Chính.

Trên đường đến nơi, sổ hộ khẩu trong tay, Hứa Yểu bị cơn gió lạnh thổi qua khiến đầu óc tỉnh táo hơn một chút. Cô bắt đầu hoài nghi không biết quyết định này có phải quá bốc đồng hay không.

Ý nghĩ đó chỉ vừa nhen lên, thì cô lại nhận được tin nhắn từ trợ lý của Thẩm Diên:

“Thưa cô Hứa, tài xế sẽ đến đón cô tối nay đến nhà hàng.”

Nhìn tin nhắn xong, lòng cô lập tức kiên định trở lại.

Cuộc hôn nhân này, hôm nay nhất định phải hoàn thành!

Khi Hứa Yểu đến nơi, Cố Tuấn đã đợi sẵn ở Cục Dân Chính.

So với vẻ tất bật của cô, anh vẫn giữ nét bình tĩnh đến lạ thường.

Làm thủ tục kết hôn cần chụp ảnh để dán vào giấy đăng ký. Hôm nay Hứa Yểu còn chưa kịp trang điểm, cô lục tung túi xách, cuối cùng moi ra được một thỏi son, đứng trước gương cẩn thận tô lên.

“Anh này, bây giờ anh vẫn có thể đổi ý đấy.”

Cô nghiêng đầu khuyên Cố Tuấn nên suy nghĩ lại. Nhưng anh nhìn đồng hồ, bình thản đáp:

“Không còn thời gian đâu. Sắp đến giờ Cục Dân Chính đóng cửa rồi.”

Lúc chụp ảnh, nhϊếp ảnh gia không ngớt lời khen hai người đẹp đôi, còn nhiệt tình chỉ đạo:

“Hôm nay là ngày vui, hai người cười tươi chút nào!”

Hứa Yểu cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, còn Cố Tuấn thì chỉ nhếch nhẹ khóe môi.

Hai người cười cho có lệ, không chút cảm xúc vui vẻ nào của ngày cưới.

Cầm tờ giấy đăng ký kết hôn có dấu đỏ rời khỏi Cục Dân Chính, Hứa Yểu hơi choáng váng. Vậy là... cô thật sự đã kết hôn rồi? Cô không biết mình vừa làm một việc đúng đắn hay là sai lầm lớn.

Cô còn đang mơ hồ thì điện thoại rung lên. Trợ lý của Thẩm Diên lại gọi đến lần nữa.

Lần này, Hứa Yểu nghe máy.

“Cô Hứa, xin hỏi tài xế nên đón cô ở đâu? Hôm nay cô không đến công ty sao?”

“Hôm nay tôi xin nghỉ. Anh Lý, làm phiền anh chuyển lời đến anh Thẩm, tối nay tôi không đi đâu cả. Cũng mong từ giờ anh ấy đừng tìm tôi nữa. Tôi sợ... chồng tôi sẽ nổi giận.”

“……?”

Bên kia điện thoại, trợ lý Lý im bặt rất lâu, rồi không nhịn được hỏi lại:

“Cô Hứa, tôi có nghe nhầm không? Cô vừa nói ai sẽ nổi giận cơ?”

“Anh không nghe nhầm đâu. Chồng tôi sẽ giận đấy. Hôm nay tôi đã kết hôn rồi.”

Trợ lý Lý bị câu nói đó làm cho nghẹn họng, không biết nên tin hay nên cười, đành im lặng tắt máy.

Khi Hứa Yểu nghe điện thoại, Cố Tuấn vẫn đứng bên cạnh, im lặng.

Đợi cô dứt cuộc gọi, anh không hỏi gì, nhưng Hứa Yểu chủ động lên tiếng:

“Là người yêu cũ của em. Có lẽ anh ta vẫn chưa chấp nhận chuyện chia tay. Nhưng anh yên tâm, nếu em đã chọn lấy anh, thì nhất định sẽ nghiêm túc với cuộc hôn nhân này.”

Với Hứa Yểu, sự nghiêm túc trong hôn nhân không chỉ là nguyên tắc đạo đức, mà còn là chuẩn mực sống.

Và với Cố Tuấn cũng vậy — dù là một cuộc hôn nhân vội vã, anh cũng không muốn bị phản bội.

Sự thẳng thắn của Hứa Yểu khiến anh thấy an tâm phần nào. Dù trước đây cô là người như thế nào, dù vì lý do gì ông nội lại chọn cô, nhưng hiện tại... cô gái trước mặt anh không đến mức khiến người ta khó chịu. Anh có thể tạm chấp nhận việc để cô mang danh vợ mình.

Chưa kịp nói gì, điện thoại lại vang lên. Là bệnh viện gọi.

Cố Hải Sơn... không ổn rồi.

Cố Tuấn và Hứa Yểu vội vàng chạy đến. Đến nơi, ông cụ bất ngờ tỉnh táo — là ánh sáng hồi quang trước lúc ra đi.

Ông nhìn thấy hai người họ cầm giấy đăng ký kết hôn trong tay, khuôn mặt từng héo hon vì bệnh tật bỗng nở một nụ cười mãn nguyện sau bao ngày đau đớn.

“Tốt... tốt lắm... Hai đứa sau này phải sống thật hạnh phúc...”

Nói xong câu đó, ông nhắm mắt, nhẹ nhàng rời đi.