Hủy Hôn Sau, Nàng Xoay Người Gả Cho Trăm Tỷ Ẩn Phú

Chương 11

Vừa bắt máy, bà đã nói luôn chuyện Thẩm Diên quay về:

“Nó gọi cho mẹ, hỏi có phải mẹ đã nói gì khó nghe khiến con giận không. Nó bảo con đừng lo. Yểu Yểu à, con cứ nói chuyện đàng hoàng với Thẩm Diên đi. Chuyện hạnh phúc cả đời, không nên bốc đồng.”

Hứa Yểu hỏi ngược lại:

“Mẹ từng nói là kết hôn phải từ từ, vì sao bây giờ lại giục con quay lại với ảnh?”

Bà Lâm Mỹ Nhàn ậm ừ, nói thời điểm chưa thích hợp.

Nhưng Hứa Yểu biết rõ trong lòng là vì cái gì.

Cô nhìn sang Cố Tuấn, hít sâu một hơi rồi nói vào điện thoại:

“Mẹ, con chia tay với Thẩm Diên là vì tình cảm không còn nữa. Giờ con đã gặp người khác phù hợp hơn. Là anh khóa trên thời cấp ba của con.”

Giọng Hứa Yểu nói rất chắc chắn. Ở đầu dây bên kia, Lâm Mỹ Nhàn ngạc nhiên hỏi:

“Thật sự có người như vậy à?”

“Dĩ nhiên. Hôm nào con sẽ đưa ảnh về ra mắt mẹ.”

Cúp máy xong, Hứa Yểu vừa xấu hổ vừa ngập ngừng hỏi:

“…Anh Cố, chuyện anh nói lúc nãy, còn giữ lời không?”

Cố Tuấn không hề chê bai hay mỉa mai cô vì thay đổi nhanh như vậy.

Anh cần một người vợ để ông nội mình yên lòng nhắm mắt. Còn cô cũng cần một người chồng để làm điểm tựa, che chắn cho mình lúc này.

Giữa họ, coi như là... ăn ý.

Cố Tuấn hỏi Hứa Yểu muốn điều kiện gì mới đồng ý kết hôn. Quả thật, cô cũng có một yêu cầu:

“Em muốn làm hợp đồng tiền hôn nhân.”

Cố Tuấn gật đầu không chút do dự:

“Được thôi.”

Anh gọi điện, chưa đầy nửa tiếng sau đã có luật sư mang bản hợp đồng đến bệnh viện. Hứa Yểu không biết Cố Tuấn sẽ soạn nội dung gì, nên chủ động đưa ra yêu cầu của mình trước:

“Chúng ta cứ giữ tài chính riêng – nợ trước hôn nhân ai người nấy chịu, sau khi cưới thu nhập cũng tách bạch. Anh đừng nghĩ em đề phòng gì anh, thật ra là em đang nợ kha khá, không muốn lôi anh vào.”

Kết hôn vội là một chuyện, nhưng cô vẫn thấy cần phải cho Cố Tuấn biết rõ tình hình nợ nần của mình.

Luật sư có vẻ muốn nói gì đó, nhưng Cố Tuấn đã nhìn Hứa Yểu bằng ánh mắt khác hẳn, hơi gật đầu:

“Thẳng thắn là nền tảng hợp tác. Đã có hợp đồng tiền hôn nhân thì nợ của em cũng không gây áp lực cho anh.”

Cả hai đều không có gì phản đối, luật sư cũng không nói thêm gì nữa, nhanh chóng soạn xong hợp đồng.

Xem xong bản dự thảo, Cố Tuấn lại yêu cầu luật sư thêm một điều khoản:

“Nếu sau này anh là người chủ động ly hôn, thì căn hộ của anh ở Thịnh Hải Hoa Viên sẽ thuộc về Hứa Yểu, xem như bồi thường.”

Thịnh Hải Hoa Viên – cái tên này khiến Hứa Yểu sững lại. Cô từng nghe nói đến nơi đó, căn hộ nhỏ nhất cũng rộng tới 150 mét vuông. Gần đây, có một chủ nhà ở đó khoe của lên mạng, khiến khu này nổi tiếng khắp nơi.

Giới siêu giàu ở khu Nam Thành có thể không để mắt đến Thịnh Hải Hoa Viên, nhưng người thường thì chẳng ai đủ tiền để bước vào. Có thể sống ở đó, ít nhất cũng phải là tầng lớp trung lưu khá giả.

Không ngờ Cố Tuấn lại có nhà ở Thịnh Hải Hoa Viên – và càng bất ngờ hơn khi anh sẵn sàng viết nó vào hợp đồng như một điều khoản bồi thường ly hôn.

Hứa Yểu không muốn chiếm lợi của anh:

“Chúng ta kết hôn vì nhu cầu đôi bên. Sau này nếu chia tay thì chia tay trong êm đẹp là được rồi.”

Cố Tuấn khẽ nhíu mày:

“Đàn ông từng ly hôn thì cũng chẳng ảnh hưởng nhiều. Nhưng phụ nữ mà mang tiếng đã qua một đời chồng thì lại khác. Anh không thích nợ ai điều gì. Nếu anh là người mở miệng ly hôn, căn hộ đó sẽ là của em.”

Hứa Yểu suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Chỉ khi Cố Tuấn chủ động ly hôn, cô mới nhận được nhà. Còn nếu là cô muốn dừng cuộc hôn nhân này, thì anh cũng không cần phải bồi thường gì cả.