Hoán Gả Đông Cung: Thái Tử Hắc Liên Hoa Là Bệnh Kiều Cố Chấp

Chương 4: Không thể sơ suất

Tiết Nãi nương cũng có khí chất riêng của bà. Nếu không phải do cố Hầu gia và Đại thiếu gia xảy ra chuyện, Hầu phủ này làm gì đến lượt Nhị phòng nắm quyền quản gia. Dù quyền lực có bị giao đi, Đại phu nhân cũng không phải người mà bọn họ có thể khinh nhờn.

Vị trí nhất phẩm cáo mệnh phu nhân đâu phải ai cũng có thể có được.

Tiết Nãi nương liếc nhìn đống vải vóc cùng đồ trang sức kia, đúng là có vài cuộn vải khá tốt, bà cũng hiểu Phùng thị không dám quá lố, nếu làm quá sau này khó nói lắm.

Tiết Nãi nương là người của Đại phòng, tất nhiên phải nói đỡ cho Đại phòng. Bà chỉnh lại tư thế, cười tươi: “Lư ma ma, bà cũng không phải ngày đầu đến Hầu phủ làm việc, giờ này, Đại phu nhân và Ngũ cô nương đang đến Thuận An đường vấn an Lão Thái Quân. Tiểu thư nhà ta đâu phải đứa lười, ngủ đến mặt trời lên cao rồi mà còn nằm ngửa chẳng nhúc nhích.”

Lời này nhẹ nhàng mà đanh thép, vừa dập tắt khí thế của Lư ma ma, vừa mỉa mai bà ta cậy có chút quyền mà làm ra vẻ, không nhìn lại xem thân phận mình là gì, chỉ là một ma ma làm việc, lại dám can thiệp vào chuyện của chủ tử.

Thêm nữa, Tứ tiểu thư ỷ được Lão Thái Quân thương yêu, thường hay không đi thỉnh an, người ngủ đến tận trưa không chịu dậy là ai, trong phủ ai mà không biết.

Bị nói đến mức ấy, sắc mặt Lư ma ma có chút ngượng ngùng, giống như con gà chọi vừa bị thu cánh. Tiết Nãi nương làm như không thấy, quay đầu ra hiệu cho hai nha hoàn: “Kinh Xuân, Sơ Nguyệt, hai đứa còn đứng ngẩn ra đó làm gì, không mau rót trà cho Lư ma ma? Rồi đi Thuận An đường xem Đại phu nhân và Ngũ cô nương đã về chưa. Lư ma ma bên Nhị phòng dẫn người tới may xiêm y cho tiểu thư nhà ta, không thể sơ suất được đâu nhé.”

Tiết Nãi nương cố tình gọi là “Nhị phòng” chứ không phải “chủ mẫu”, Lư ma ma tất nhiên nghe ra hàm ý trong lời. Trong mắt người của Đại phòng, bọn họ vĩnh viễn là Nhị phòng mà thôi. Lư ma ma cũng biết Đại phu nhân nhờ có đứa con trai lập được đại công trước khi chết nên mới giành được danh phận nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, đồ trang sức, lụa là tích lại không biết bao nhiêu, chẳng lẽ lại hiếm mấy bộ y phục mới?

Một câu “không thể sơ suất” lại khiến mặt mũi Lư ma ma đỏ bừng, mà bà ta cũng chẳng tiện đáp trả.

Trong lúc chờ đợi, Lư ma ma lại nhìn về phía Từ Ưu viện của Đại phòng. Cố Hầu gia là người nho nhã, yêu thích thi thư, đặt tên viện theo nghĩa thơ ca. Toàn bộ viện đều được chạm trổ từ gỗ nam, đình trà, ghế đá, cây cỏ trong vườn… từ chất liệu, bố trí, đến phong thủy đều cực kỳ tinh xảo, hoa lệ và sang trọng.