Từ Dạng khẽ nhếch môi tự giễu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đáp trả: "Vậy anh cẩn thận đấy, sống chung với kẻ điên suốt sáu năm, có lẽ tôi cũng đã hóa điên rồi. Biết đâu một ngày nào đó, tôi lại đâm anh một nhát, để anh chết trong tay tôi thì sao!"
Khóe môi Lệ Đình Thâm khẽ mím lại, đường nét khuôn mặt sắc bén thoáng phủ một tầng u ám. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của cô, anh cuối cùng cũng mất kiểm soát.
Anh siết chặt cằm cô, gương mặt lạnh lùng áp sát lại, hơi thở phảng phất mùi thuốc lá nhàn nhạt phả lên mặt cô.
"Từ Dạng, cô vẫn chưa học được bài học của mình sao?!"
Từ Dạng bị ép phải ngửa đầu, hơi giãy giụa. Ngón tay người đàn ông càng siết chặt hơn, đau đến mức cô nhíu mày.
Xuống tay thật tàn nhẫn, không chút lưu tình, như thể muốn bóp nát xương cốt cô vậy.
Cô cố nhịn cơn đau, thức thời đổi chủ đề: "Thả tôi ra ngoài có mục đích gì, Lệ tổng không cần vòng vo đâu."
Bị giam cầm suốt sáu năm trời, vô số lần cô muốn trốn thoát nhưng đều bị bắt về, hành hạ không dứt. Đến mức, cô chưa bao giờ dám mơ đến việc có thể bước ra khỏi nơi đó.
Lệ Đình Thâm lạnh lùng nhìn cô vài giây, rồi đột ngột buông tay. Anh rút một tờ khăn ướt, tỉ mỉ lau từng đầu ngón tay, giọng nhàn nhạt nhưng vô tình: "Tiểu Thất bị bệnh bạch cầu, cần máu cuống rốn, cô sinh thêm một đứa con nữa."
Nghe tin con gái mắc bệnh bạch cầu, sắc mặt Từ Dạng lập tức tái nhợt. Nhưng ngay giây tiếp theo, cô lại nhìn thấy động tác chán ghét của Lệ Đình Thâm khi lau tay, sau đó vứt tờ khăn vào thùng rác trong xe.
Ánh mắt cô lập tức trở nên cứng đờ.
Người đàn ông từng không nỡ rời xa cô dù chỉ một giây, đi đâu cũng mang cô theo, nâng niu như báu vật, bây giờ lại ghê tởm cô đến mức này.
Từ Dạng tự nhủ không cần để tâm, nhưng l*иg ngực vẫn nhói đau như bị kim châm.
Tầm mắt cô vô thức trở nên mơ hồ trong vài giây, nhưng rất nhanh đã bị cô kìm nén lại.
Sau vài giây im lặng, cô nói: "Tôi có thể đồng ý sinh con, nhưng tôi có điều kiện."
Lệ Đình Thâm cười khẩy, sớm đã đoán được cô không dễ dàng thỏa hiệp, ánh mắt mỉa mai nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ nhả ra một chữ: "Nói đi."
Từ Dạng bình tĩnh đáp: "Sau khi tôi sinh con xong, anh đưa tôi một triệu tệ, tôi muốn rời khỏi Vinh Thành."
"Được." Lệ Đình Thâm đồng ý dứt khoát: "Cần tôi viết giấy cam kết không?"
"Không cần, Lệ tổng trước nay nói một là một, sẽ không vì tôi mà làm tổn hại danh tiếng."
"Cô cũng biết rõ mình chứ." Giọng nói của Lệ Đình Thâm đầy châm chọc. Anh suy nghĩ một chút, sau đó cười lạnh: "Cũng đúng, cô không xứng."
Từ Dạng lạnh lùng cười nhạt trong lòng, không buồn nói thêm gì nữa.
...
Biệt thự nhà họ Lệ.
Phòng ngủ của Lệ Đình Thâm bây giờ đã không còn là căn phòng hai người từng ở năm xưa.
Nó xa lạ, đơn giản, không còn chút dấu vết nào của Từ Dạng.
Từ phòng tắm bước ra, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên: "Tắt đèn đi, tắt hết, không để lại một ngọn nào."
Từ Dạng sững sờ, nhìn về phía anh đang dựa vào giường đọc sách.
Người đàn ông dường như cảm nhận được ánh mắt cô, chậm rãi ngước lên. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, đôi mắt anh vẫn tối lạnh như băng, nuốt chửng mọi tia sáng.
Chỉ một ánh nhìn cũng đủ khiến người khác lạnh thấu xương.
Lệ Đình Thâm cất giọng từng chữ rõ ràng: "Tôi không muốn nói lại lần thứ hai."