Cánh cổng màu xám tro của bệnh viện tâm thần Vinh Thành từ từ mở ra, phát ra âm thanh kẽo kẹt khó chịu của trục cơ khí rỉ sét.
Từ Dạng bước ra từ khe cửa chỉ đủ cho một người đi qua. Trên người cô vẫn là bộ quần áo cô mặc khi bị đưa vào đây sáu năm trước, gương mặt vàng vọt, hốc mắt trũng sâu, cả người toát lên vẻ chết chóc nặng nề.
Giống như bầu trời ngoài kia, mưa phùn rả rích, ngột ngạt và đầy u ám.
Từ Dạng chậm rãi ngước đôi mắt đã cúi gằm suốt sáu năm qua. Những hạt mưa ép cô phải nheo mắt lại, nhìn về phía chiếc xe sang trọng màu đen đang đậu bên đường phía trước.
Trong khoang xe, một gương mặt nam tính góc cạnh thoáng ẩn hiện trong bóng tối, khó mà nhìn rõ. Nhưng sự cao quý, uy nghiêm bẩm sinh của người đàn ông đó vẫn khiến người khác bất giác run sợ.
Từ Dạng không kìm được, từng chút một siết chặt lấy vạt áo của mình.
Cô, cuối cùng cũng được ra ngoài.
Từ ghế phụ của chiếc xe, một người đàn ông bước xuống. Bộ vest đen chỉnh tề, trước ngực cài một chiếc huy hiệu đặc biệt của gia tộc. Anh ta bung chiếc ô đen trong tay, chậm rãi bước về phía cô.
"Từ tiểu thư." Vệ sĩ nói: "Mời cô lên xe, Lệ tổng đã đợi cô rất lâu rồi."
Từ Dạng nhẹ nhàng chớp mắt.
Lệ Tổng.
Sáu năm rồi, cô không dám nghĩ về người đàn ông này.
Nhưng tên anh như đã khắc sâu vào máu thịt cô, đau thấu tâm can.
Cô từng xem anh là mạng sống, bây giờ, cô chỉ muốn lấy mạng anh.
Đứng trước xe, vệ sĩ mở cửa xe ra, một đôi chân thon dài đập vào mắt cô. Quần âu đen được là phẳng không một nếp nhăn, phản chiếu sự lạnh lùng tàn nhẫn của chủ nhân nó.
Nhưng dù vậy, đôi chân ấy vẫn đủ để khiến người ta không khỏi mơ tưởng, tim đập nhanh hơn.
Lệ Đình Thâm, người đàn ông khiến bao thiên kim tiểu thư, danh viện quý tộc của Vinh Thành phát cuồng.
Đáy mắt Từ Dạng thoáng hiện lên một tia chế giễu. Năm xưa cô cũng từng bị cuốn hút bởi dáng vẻ này của anh, đổi lại cô được gì? Sáu năm giam cầm, sống không bằng chết trong bệnh viện tâm thành.
Cô kìm nén ngọn lửa hận thù đang bùng cháy trong l*иg ngực, cúi người ngồi vào trong xe.
Sáu năm không gặp, Lệ Đình Thâm lại càng trầm ổn, sắc bén hơn. Khí chất điềm tĩnh nhưng áp lực hơn hẳn trước đây, khiến người khác không rét mà run.
Khóe mắt dài hẹp sắc bén thêm phần lạnh lùng, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng vô tình.
Lệ Đình Thâm ngồi thẳng tắp, trên đầu gối đặt một chiếc laptop, những ngón tay thon dài gõ nhẹ trên bàn phím.
Dù cô hận anh đến đâu, cũng không thể phủ nhận rằng, bất kể anh làm gì, từng cử chỉ đều tràn ngập sức hút chết người.
Bất chợt, anh ấn mạnh phím cách, đóng laptop lại. Ngón tay thon dài đặt lên mép máy, đôi mắt đang cụp xuống chợt nhìn lên, quay đầu nhìn cô, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
Bốn mắt chạm nhau mà không hề báo trước. Trái tim Từ Dạng vô thức lỡ mất một nhịp, nhưng không còn run sợ như trước nữa.
Bây giờ, cô còn gì để sợ chứ?
Lệ Đình Thâm nhìn cô thật lâu, rồi chậm rãi lên tiếng: "Từ Dạng, cô thay đổi nhiều rồi."
Sáu năm trong bệnh viện tâm thần đã bào mòn tất cả sự sống động trong ánh mắt cô, chỉ còn lại sự trống rỗng, lạnh lẽo như nước chết.
Gương mặt cô già nua hơn cả chục tuổi, quầng mắt thâm sâu.
Cô nhìn thẳng vào anh, không biểu cảm mà nói: "Nhờ phúc của anh cả đấy."
Khóe môi Lệ Đình Thâm khẽ nhếch lên, tàn nhẫn thưởng thức vẻ chật vật của cô, giọng nói lạnh lẽo bật ra từ đôi môi mỏng: "Thế nên, tôi rất hài lòng với dáng vẻ hiện tại của cô."
Trái tim Từ Dạng như bị ai đó đấm mạnh một cú, đau đến mức toàn thân cô căng cứng. Cô cắn răng chịu đựng, bình thản đáp: "Anh hài lòng là được rồi."
Đồng tử Lệ Đình Thâm thoáng co lại, anh cất giọng lạnh lẽo: "Cô nên thấy may mắn, vì phản bội tôi mà vẫn có thể bước ra khỏi cánh cửa đó."
Ánh mắt anh lướt qua cánh cổng sắt lạnh lẽo phía sau, thản nhiên như thể đó chỉ là một chi tiết tầm thường trong cuộc đời anh.