Tiểu Đệ Không Biết Rằng Mình Đang Bị Đại Ca Long Ngạo Thiên Lén Nhìn

Chương 7

"Ca, huynh có phải muốn đến tiên môn cầu đạo không?"

Diệp Yến Thiên gật đầu, đó là di nguyện của bà nội trước khi mất.

"Trùng hợp quá, tại hạ cũng phải đến Hạo Thiên Tông, hay là chúng ta đi cùng nhau đi, trên đường còn tiện giúp đỡ lẫn nhau."

Đôi mắt Nhan Tây lấp lánh vẻ mong chờ, nếu dùng khuôn mặt bình thường, tỷ lệ thành công chắc chắn là trăm phần trăm.

Nhưng hiện tại, với khuôn mặt sưng phù như heo, vẻ đáng yêu của cậu chỉ khiến Diệp Yến Thiên ghê tởm.

"Ngươi? Tự lo cho bản thân còn chưa xong."

Nói xong, Diệp Yến Thiên quay người định đi, lại bị một trận gió mạnh bất ngờ thổi bay ra xa.

"Hừ, một lũ vô dụng! Ngay cả thằng nhãi ranh cũng không trị được."

Giọng nói ái nam ái nữ vang lên, một thanh niên xấu xí từ trên trời rơi xuống.

Đồng tử Nhan Tây hơi co lại, là người tu chân!

Cậu căng thẳng lùi lại vài bước.

Không ổn rồi! Trong đám buôn người lại có cả tu sĩ!

Đám buôn người trên mặt đất bò dậy, quỳ xuống bên cạnh thanh niên, giọng điệu cung kính: "Đại nhân!"

Ánh mắt thanh niên lướt qua khuôn mặt heo của Nhan Tây, mày nhíu lại đầy vẻ chán ghét.

"Không phải nói lô hàng này có một kẻ cực phẩm sao? Dẫn đến đây ta xem."

"Đây ạ! Mời đại nhân xem hắn."

Kẻ đang quỳ chỉ vào Nhan Tây, giây tiếp theo đã bị đá bay đi.

Vẻ mặt thanh niên tối sầm, trông càng đáng sợ hơn, "Các ngươi dám lừa ta?!"

Với cái mặt sưng phù như heo thế này, mà dám nói là tuyệt sắc giai nhân!

"Không phải! Đại nhân nghe chúng ta giải thích!"

"Tiểu tử này thật sự rất đẹp, chỉ là... chỉ là bị người đánh ra nông nỗi này!"

"Đợi cậu ta hồi phục nguyên dạng, chắc chắn sẽ không phụ lòng ngài!"

Thanh niên bán tín bán nghi, lại nhìn Nhan Tây lần nữa.

Thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc gấm vóc lụa là, nhìn là biết xuất thân không tầm thường.

Dáng người cậu thẳng tắp, trên đầu chỉ cài một cây trâm ngọc đơn giản, mái tóc đen dài tới eo xõa sau lưng, quả đúng là phong thái công tử thế gia.

Chỉ là, khuôn mặt tím bầm như gan heo của cậu đã phá hỏng toàn bộ vẻ đẹp.

Đôi mắt Nhan Tây trong veo, hàng mi đen dày hơi cong, sống mũi trắng trẻo thẳng tắp giờ có vết bầm tím, ngay cả khóe miệng cũng sưng đỏ, khiến người ta không thể thấy rõ dáng vẻ ban đầu của cậu.

Thanh niên tiến đến gần, nâng cằm cậu lên xem xét kỹ lưỡng, một lúc sau mới buông ra.

"Đợi cậu ta hồi phục, nếu không đúng như lời các ngươi nói, thì tất cả đi chết đi!"