【Cảnh báo khẩn cấp: Khoảng cách giữa ký chủ và khí vận chi tử quá xa, năng lượng sống nguy hiểm! Quay lại ngay! Quay lại ngay!】
Giọng điện tử lạnh tanh đột ngột vang lên, kéo Nhan Tây khỏi cơn mê man.
【Cảnh báo: Năng lượng sống của ký chủ sắp hết, mau quay lại! Mau quay lại!】
Nhan Tây nhăn nhó chịu đựng cơn đau, lảo đảo quay người. Vừa đi được mấy bước, cảm giác nghẹt thở mới dần biến mất.
Cậu ngồi phịch xuống đất thở dốc, gõ đầu mấy cái, cố gắng nói chuyện với cái giọng kì quái kia.
【Rốt cuộc mi là cái giống gì? Hệ thống hả?】
【Trúng phóc! Chúc mừng ký chủ đoán đúng! Tiếc là không có thưởng.】
Giọng điện tử bỗng dưng hớn hở hẳn lên.
Nhan Tây thầm mừng rỡ, quả nhiên là hệ thống!
Hệ thống - bảo bối vàng của dân xuyên không, cứu cánh của cuộc đời!
Có nó rồi, còn sợ gì thằng nam chính nữa? Đường tu tiên rộng thênh thang!
【Ký chủ đừng mơ mộng hão huyền, ta chỉ là hệ thống cùi bắp, chuyên làm mấy việc giữ cốt truyện thôi, không có tài cán gì đặc biệt đâu.】
Giấc mộng tiên hiệp tan thành mây khói, Nhan Tây chán nản, 【Vậy mi tìm ta làm cái gì?】
【Đương nhiên là nhờ ký chủ giúp một tay rồi!】
Nhan Tây nhăn mặt, mất hết kiên nhẫn, 【Nói lẹ đi!】
【Ký chủ đọc truyện rồi, chắc biết lúc nam chính trưởng thành gặp đại nạn chứ?】
【Biết, nhưng liên quan gì đến ta?】
Lúc nam chính trưởng thành bị chính sư phụ đâm sau lưng, suýt mất mạng.
May mà nam phụ xuất hiện kịp thời đỡ cho một nhát chí mạng, giúp cậu ta chạy thoát khỏi Hạo Thiên Tông.
Trong lòng Nhan Tây bất chợt nổi lên dự cảm chẳng lành.
【Khà khà... Thế giới này trục trặc chút, nam phụ - vốn là trưởng môn Hạo Thiên Tông oai phong - không xuất hiện được.】
【Nên cái vị trí quan trọng đó giờ chỉ có ký chủ thay tạm thôi.】
Nhan Tây phản đối ngay tắp lự, 【Không đời nào! Nhất định không!】
Đây là chuyện mạo hiểm tính mạng, chỉ có thằng dở hơi mới làm, à không, ngay cả thằng dở hơi cũng không làm!
Hệ thống ung dung tung ra con bài tẩy, 【Xong việc, ta đưa ký chủ về thế giới hiện đại.】
Mắt Nhan Tây sáng lên, 【Chốt kèo! Khi nào đi?】
Khi Nhan Tây tìm được nam chính, hắn ta đang vung côn, một mình đánh nhau với đám buôn người hung hãn.
Diệp Yến Thiên đúng là đen đủi, hai người chia nhau chạy trốn, kết quả cả đám đều đuổi theo hắn.
Liếc thấy Nhan Tây, cậu thiếu niên nhíu mày, ngạc nhiên.
Tên này sao còn chưa chuồn?
Nhan Tây cũng không muốn quay lại, nhưng hệ thống cảnh báo, linh hồn cậu đang bất ổn vì chiếm xác nguyên chủ, nếu rời xa nam chính có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Để bảo toàn tính mạng, cậu buộc phải bám lấy nam chính.
Cậu phải dùng khí vận của nam chính để che giấu thân phận người ngoài của mình, cho đến khi được Thiên Đạo của thế giới này chấp nhận.
Cây côn trong tay Diệp Yến Thiên vung vẩy như chớp giật, chẳng mấy chốc đã quật ngã đám buôn người.
Nhan Tây vỗ tay rầm rầm, "Đỉnh quá! Đại ca, mấy chiêu này của huynh đẹp mắt quá!"
Lời khen như rót mật vào tai, Diệp Yến Thiên hăng hái hẳn lên, bồi thêm cho mỗi tên buôn người mấy đòn đau điếng, khiến chúng ôm đầu kêu la thảm thiết.
Nhan Tây cũng tiến lên đá thêm mấy cú cho hả giận, "Xí! Đáng đời lũ khốn nạn!"
Sau đó, cậu vội vàng sán lại gần nam chính, "Đại ca, huynh đúng là anh hùng hào hiệp, bọn chúng đáng đời bị dạy dỗ!"
Nhan Tây cứ líu lo gọi "đại ca" ngọt xớt, tỏ vẻ thân thiết vô cùng.
Diệp Yến Thiên thầm khó hiểu, người ngoài nhìn vào còn tưởng hai người họ là anh em chí cốt.
"Sao ngươi còn quay lại đây?"
"Hắc hắc... Tại hạ lo cho huynh nên quay lại xem có giúp được gì không!"
Diệp Yến Thiên liếc nhìn cậu từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ, "Với cái thân hình còm nhom này, ngươi giúp được gì ta?"
Nụ cười trên môi Nhan Tây cứng đờ, trong lòng thầm bực dọc: "Thân hình của lão tử thì sao chứ? Tuy gầy nhưng khỏe mạnh có thừa!"