Toàn Sủng Thế Thân, Tiểu Sư Muội Xoay Người Ôm Đùi Phản Diện

Chương 11

Bên kia, tại Huyền Thiên Thánh Địa.

“Thế nào rồi? Nghịch nữ kia đã trở về chưa?”

Trong đại điện, Thánh Chủ Khương Kình Thiên sắc mặt âm trầm nhìn Khương Thần Ngọc và Khương Hàn Châu vừa tiến vào.

Sắc mặt Khương Thần Ngọc cũng không tốt: “Chưa ạ.”

Thánh Chủ phu nhân cũng có chút sốt ruột: “Hàn Châu, con không phải tìm ở gần đây sao? Không nhìn thấy bóng dáng Mặc Nhi à?”

Khương Hàn Châu, đệ tử thân truyền xếp thứ năm, đáp: “Không tìm thấy bóng dáng Mặc Nhi ạ.”

Hôm nay đã là ngày thứ ba kể từ khi Khương Mặc rời khỏi thánh địa.

Hai ngày đầu, mọi người vẫn chưa xem đây là chuyện gì to tát, cảm thấy Khương Mặc chắc chắn sẽ tự mình lủi thủi quay về, ai nấy đều đã chuẩn bị sẵn sàng đến lúc đó sẽ dạy dỗ nàng thế nào.

Nhưng khi phát hiện đã đến ngày thứ ba, Khương Mặc vẫn không có tin tức gì, bóng người càng không thấy đâu.

Thánh Chủ đứng dậy, giọng đầy phẫn nộ: “Phản rồi! Đã ba ngày trôi qua mà vẫn chưa chịu về! Đợi nó trở về, bản Thánh Chủ nhất định phải dạy dỗ nó một trận!”

Thánh Chủ giơ tay ném vỡ một chén trà, rồi như vẫn chưa nguôi giận, nói với Khương Hàn Châu: “Hàn Châu, ngươi đến phòng nghịch nữ kia, thu hết những bảo bối yêu quý của nó lại đây, đợi lúc nó về, phải cho nó biết đây là cái giá của sự tùy hứng!”

Khương Hàn Châu lộ vẻ khó xử: “Con không biết phòng của Mặc Nhi ở đâu...”

Thánh Chủ hừ lạnh một tiếng: “Chẳng phải nó vẫn luôn ở Kim Vũ Các của nó sao?”

Khương Hàn Châu giải thích: “Sau khi Nhu Nhi vào thánh địa, Kim Vũ Các đã đưa cho Nhu Nhi ở rồi ạ.”

Thánh Chủ nghe vậy nhìn về phía Thánh Chủ phu nhân: “Vậy nghịch nữ kia hiện đang ở đâu?”

Thánh Chủ phu nhân có chút bối rối: “Thϊếp không biết, thϊếp tưởng phu quân đã sắp xếp cho nó nên vẫn luôn không hỏi đến.”

Thánh Chủ nhíu mày: “Vậy một tháng nay nó ở đâu?”

Thấy mọi người trong điện nhìn nhau, vậy mà không một ai biết, trong lòng Khương Thần Ngọc đột nhiên dấy lên cảm giác khác thường.

Lúc này, một tiểu đệ tử không mấy nổi bật giơ tay: “Con biết ạ.”

Thánh Chủ gật đầu, chỉ Khương Hàn Châu nói: “Đi đi, nhất định phải thu hết bảo bối của nó đi, nếu không nghịch nữ này sẽ không biết nhớ bài học!”

Khương Hàn Châu sờ nhẫn trữ vật của mình, có chút không tình nguyện.

Hắn ta hôm nay mới từ bên ngoài về, vốn định mang đồ ăn vặt đến tìm tiểu sư muội Nhu Nhi, ai ngờ lại bị tạm thời điều đi tìm Khương Mặc đang bỏ nhà đi.

Phải biết rằng tiểu sư muội sau khi trúng độc vẫn luôn buồn bã không vui, hắn ta biết vậy nên đã cố ý mua đồ ăn vặt đến dỗ nàng vui, giờ lại vì chuyện của Khương Mặc mà trễ hết cả.

“Thánh Chủ, chỗ con có đồ ăn vặt phải mang qua cho Nhu Nhi, hay là chuyện này giao cho đại sư huynh đi.” Khương Hàn Châu nói thẳng.

Nghe là chuyện của Nhu Nhi, giọng Thánh Chủ dịu đi vài phần, tỏ vẻ rất thấu hiểu: “Nếu đã vậy thì mau đi đi. Nhu Nhi dạo gần đây vì chuyện của nghịch nữ kia mà tâm trạng không tốt, biết con mua đồ ăn vặt cho nàng, chắc chắn sẽ vui vẻ.”

Thấy Thánh Chủ đồng ý, Khương Hàn Châu như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng rời khỏi đại điện.

Theo hắn ta thấy thì căn bản không cần tìm, Khương Mặc yếu đuối như vậy chắc chắn sẽ tự trở về, đây chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.

Mấy người này đúng là chuyện bé xé ra to.

Khương Thần Ngọc thấy vậy đành cùng tiểu đệ tử kia đi đến chỗ ở của Khương Mặc.

Một lúc sau.

“Một tháng nay muội ấy ở đây sao?” Khương Thần Ngọc nhìn tiểu viện đơn sơ trước mắt, cảm giác như bị sét đánh.

Trong tiểu viện chỉ có một căn phòng rách nát, xung quanh cỏ dại mọc um tùm, trong sân còn có một cái bàn lung lay, trên mặt bàn đặt một cái chén sứt miệng.

Tiểu đệ tử tuổi không lớn, thẳng tính nói: “Đúng vậy, tiểu sư tỷ một tháng qua đều ở tại cái sân bỏ hoang này. Vì chỗ ở của đệ gần đây, thường đi ngang qua nơi này nên mới biết.”