Trước nhà gỗ, Ngụy Hành Giản có chút bất ngờ, rồi như nghĩ thông điều gì đó, hắn cười nhạo: “Ta hiểu rồi, tên tiểu nhân nhà ngươi là đang lạt mềm buộc chặt!”
Mộ Từ hít sâu một hơi, không muốn xung đột với nam chính Ngụy Hành Giản, đang chuẩn bị đóng cửa tiễn khách thì một bóng người từ bụi cỏ lao ra.
Vèo!
Theo một tiếng ‘uỵch’, cả người Ngụy Hành Giản bay văng ra ngoài. Tại nơi hắn vừa đứng, Khương Mặc đang giữ nguyên tư thế xoạc chân trượt tới.
Khương Mặc chậm rãi thu chân về, giả vờ che miệng kinh ngạc nhìn về phía Ngụy Hành Giản: “Ối chà! Sao lại có khách tới vậy? Ta không nhìn thấy, vị đạo hữu kia ngài không sao chứ?”
Mộ Từ thấy vậy, có chút đứng hình.
Sao đồ đệ nhỏ biến mất nửa ngày này của hắn lại đột nhiên xông ra, còn tặng cho nam chính Ngụy Hành Giản một cú xoạc chân trời giáng? Hơn nữa diễn xuất lại vụng về như vậy?
Phải biết rằng tên này chính là kẻ mang đại khí vận, ngay cả hắn cũng không thể hạ sát thủ với kẻ này.
Quan trọng nhất là kẻ này rất thù dai, một khi bị hắn ghi hận, sau này đắc thế chắc chắn sẽ đến báo thù, nhẹ thì lấy mạng, nặng thì diệt môn!
Đồ nhi này của hắn ngây thơ như vậy, sau này không có hắn che chở chắc chắn sẽ chết không toàn thây!
“Đồ nhi, lại đây, không được vô lễ.” Mộ Từ vẫy tay với Khương Mặc, bảo nàng đứng bên cạnh mình.
Khương Mặc rất nghe lời, ngoan ngoãn đứng vào bên cạnh Mộ Từ.
Nàng đã hoàn toàn nghĩ thông suốt.
Là đại BOSS lớn nhất trong quyển sách đó, Mộ Từ sao có thể OOC mà tác thành cho hai người này?
Hắn nhất định là đang dùng chiến thuật ‘lấy lùi làm tiến’!
Ha hả, chuyện này căn bản không làm khó được nàng!
Bên kia, được Lạc Oánh Oánh đỡ dậy, Ngụy Hành Giản cảm thấy mình bị mất hết mặt mũi trước mặt người thương!
Hắn đã sơ suất không né kịp, lại bị một con gà mờ Luyện Khí kỳ đánh lén!
Đúng là không có võ đức!
Nói gì mà không nhìn thấy, rõ ràng là cố ý! Coi hắn là kẻ ngốc chắc?!
Ngụy Hành Giản phi thân tới, lạnh lùng nói với Khương Mặc: “Ngươi là kẻ nào? Ngươi cùng phe với tên tiểu nhân Mộ Từ kia à?”
Khương Mặc chú ý thấy Mộ Từ điên cuồng nháy mắt với nàng, nàng liền đáp lại bằng ánh mắt ‘cứ giao cho ta’.
Với kinh nghiệm đọc vô số truyện của nàng, việc làm một nhân vật phản diện đủ tư cách quả thực dễ như trở bàn tay.
Hôm nay, nam chính Ngụy Hành Giản này, nàng đắc tội chắc rồi!
Khương Mặc làm ra vẻ tức giận, mặt quay về phía Ngụy Hành Giản, lớn tiếng nói.
“Làm càn! Ngươi là cái thá gì, chỉ là Kim Đan nho nhỏ, mà dám nhục mạ sư phụ ta là tiểu nhân!?”
“Ngươi thân là vãn bối, lại dám đại bất kính với sư phụ ta như vậy, sư phụ ta đức cao vọng trọng không thèm so đo với loại kiến cỏ như ngươi! Nhưng thân là thủ tịch đại đệ tử của sư phụ, hôm nay ta sẽ thay người dạy dỗ ngươi một phen, cho ngươi biết thế nào là khiêm tốn làm người!”
Nói xong, nàng giơ tay tát thẳng vào mặt Ngụy Hành Giản.
Bốp!
Mặt Ngụy Hành Giản nóng rát, hắn không thể tin được quay đầu trừng mắt giận dữ nhìn Khương Mặc, Khương Mặc thấy vậy trở tay tát thêm cái nữa!
Bốp!
Đứng phía sau, Mộ Từ thấy hai mắt tối sầm.
Xong rồi, toi rồi...
Ngay lúc Ngụy Hành Giản nổi giận định ra tay, Lạc Oánh Oánh lại đột nhiên lao tới đẩy Ngụy Hành Giản ra, chất vấn Khương Mặc.
“Ngươi là ai? Ngươi nói ngươi là thủ tịch đại đệ tử của sư phụ ta? Không thể nào!”
Sư phụ bao nhiêu năm nay chỉ thu một mình nàng ta làm đệ tử thân truyền, nữ tử ăn mặc rách rưới, mặt mũi lem luốc trông như ăn mày này là ai? Dựa vào cái gì mà gọi Mộ Từ là sư phụ?
Còn là thủ tịch đại đệ tử? Lợi hại hơn cả đệ tử thân truyền là nàng ta sao? Nàng dựa vào cái gì?!
Thấy nữ chính có vẻ mặt ngây thơ trước mắt đang nhìn mình đầy căm ghét, trong bụng Khương Mặc lại đầy ý đồ xấu xa.
Hay lắm, hệ thống không phải ép nàng tẩy trắng sao? Không phải trừng phạt nàng sao?
Hôm nay khai trương giảm giá lớn, vừa hay nữ chính cũng ở đây, nàng liền mua một tặng một, đắc tội cả hai luôn thể!