Toàn Sủng Thế Thân, Tiểu Sư Muội Xoay Người Ôm Đùi Phản Diện

Chương 6

Bên này, khi Khương Mặc đang cùng Mộ Từ cao hứng phấn khởi đi đến một tông môn còn chưa có cả tên.

Thì không khí tại Huyền Thiên Thánh Địa lại vô cùng nặng nề.

“Cái gì? Mặc Nhi vì không muốn cho Nhu Nhi máu đầu tim mà tự xin rời khỏi thánh địa?” Trong điện, một nam tử dáng người cao ráo, tướng mạo tuấn mỹ, khí độ bất phàm nhíu mày, chính là đại sư huynh trước kia của Khương Mặc - Khương Thần Ngọc, cũng là một trong bảy đệ tử thân truyền của Thánh Chủ. Lúc này trong điện vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng nức nở của Giang Nhu đang nép trong lòng Thánh Chủ phu nhân.

Nghe Khương Thần Ngọc nói vậy, nhị sư huynh Khương Tòng Văn không vui nói: “Con bé đó lại gây sự gì nữa? Từ khi tỉnh lại đã bắt đầu giở trò, mấy hôm trước nó làm hỏng cả linh điền cực phẩm, còn chối bay chối biến, Khương Mặc thật càng ngày càng không nghe lời!”

Nghe nhị sư huynh Khương Tòng Văn nói, trong mắt Giang Nhu thoáng qua một tia chột dạ. Mấy hôm trước, linh sủng của nàng ta nghịch ngợm chạy tới linh điền cực phẩm, cắn hỏng hết linh dược Lục trưởng lão trồng. Sau đó Khương Mặc đi ngang qua linh điền bị nhị sư huynh nhìn thấy, liền hiểu lầm là Khương Mặc làm, bẩm báo chuyện này lên khiến Khương Mặc bị mắng té tát.

Nàng ta vốn định thanh minh giúp Khương Mặc, nhưng lại sợ mọi người tức giận trút sang linh sủng của nàng ta, nên không dám nói thật. Dù sao Khương Mặc cũng là con gái ruột của Thánh Chủ, dù mọi người có tức giận hơn nữa cũng sẽ không làm gì nàng, nhiều nhất chỉ trách mắng một trận. Nhưng linh sủng của nàng ta thì khác, lỡ như mọi người nổi giận muốn trừng phạt linh sủng của nàng ta thì biết làm sao?

Nghe Khương Tòng Văn nói, tam sư huynh Khương Vi Vân cũng cau mày phụ họa: “Lần trước Mặc Nhi ầm ĩ đòi đuổi Nhu Nhi đi, ta thấy lần này muội ấy chỉ muốn mượn cớ gây sự, thực chất vẫn là nhắm vào Nhu Nhi.”

Thánh Chủ ngồi ở trên cao, sắc mặt đang âm trầm nghe những lời này, cơn giận vốn đã hơi nguôi lại bùng lên. Hắn trầm giọng nói: “Mặc Nhi bây giờ càng ngày càng tùy hứng! Nó chính là không hài lòng với Nhu Nhi, không muốn nhận Nhu Nhi làm muội muội, định dùng chuyện này để uy hϊếp ta và nương nó!”

Thánh Chủ phu nhân ôm Giang Nhu, có chút oán trách nói: “Mặc Nhi cảm thấy Nhu Nhi cướp mất sự chú ý của con bé, trong lòng oán hận chúng ta, trước kia đứa nhỏ này ngoan ngoãn là thế, sao bây giờ lại trở nên hẹp hòi, không có lòng bao dung như vậy.”

Khương Thần Ngọc nghe vậy thở dài, trong mắt hắn ta tràn đầy vẻ không tán đồng, nhưng vẫn nói: “Em ấy rời thánh địa chưa lâu, để con đi tìm em ấy về.”

Thánh Chủ lại lên tiếng: “Đứa con bất hiếu này! Có gan thì đừng quay về! Các ngươi không ai được phép đi tìm nó! Nó bây giờ không một xu dính túi, cũng không mang bội kiếm, e rằng chưa tới ba ngày đã phải lủi thủi quay về thôi!”

Thánh Chủ phu nhân có chút lo lắng, nhưng vẫn nhẫn tâm nói: “Đúng vậy, đợi đến khi nó ở bên ngoài chịu khổ cực, sẽ biết mình không nên tùy hứng với cha mẹ, lúc đó thϊếp sẽ lựa lời khuyên bảo nó.”

Khương Tòng Văn có chút chế nhạo nói: “Mặc Nhi chắc chắn nghĩ rằng nó rời khỏi thánh địa thì chúng ta sẽ khóc lóc cầu xin nó quay về, đến lúc đó nó lại bắt chúng ta gây khó dễ cho Nhu Nhi, chút tâm tư nhỏ nhen này thật quá rõ ràng.”

Khương Vi Vân cũng tán đồng: “Không sai, Mặc Nhi từ nhỏ đã quấn lấy chúng ta, chưa từng chịu khổ bao giờ, không biết bên ngoài nguy hiểm thế nào đâu, chưa đến ba ngày nhất định nó sẽ ngoan ngoãn quay về, sư phụ và sư mẫu không cần lo lắng.”

Thánh Chủ phu nhân thở dài: “Xem ra Mặc Nhi đã bị chúng ta chiều hư rồi, đợi nó quay lại, chúng ta tuyệt đối không thể cưng chiều nó như trước nữa, nhất định phải sửa cái tính tùy hứng của nó, nếu không cứ hở ra là bỏ nhà đi, thật khiến người ta phiền lòng.”

Giang Nhu nghe vậy, dịu dàng mở miệng: “Mẫu thân, tỷ tỷ nhất định chỉ là nhất thời xúc động mới rời đi, trong lòng tỷ ấy giận con, có thành kiến với con, nên mới không chịu cho con máu đầu tim để giải độc. Đợi tỷ ấy trở về, con sẽ tặng Kim Lăng kiếm của con cho tỷ ấy, để tỷ ấy đừng giận con nữa.”

Nghe Giang Nhu nói vậy, Thánh Chủ phu nhân vui mừng xoa đầu nàng ta. Nghĩ đến Khương Mặc tùy hứng, trong lòng bà càng cảm thấy con gái mình không hiểu chuyện, nếu Giang Nhu là con gái ruột của mình thì tốt biết mấy. Thánh Chủ cũng vì lời nói chu đáo của Giang Nhu mà ánh mắt dịu đi đôi chút, nhưng vừa nghĩ đến Khương Mặc, hắn lại nổi giận.

Nghịch nữ này bắt nạt Nhu Nhi, công khai chống đối cha nương, còn có hành vi phóng đãng như vậy trước mặt Huyền công tử, thật làm mất hết mặt mũi của hắn! Đợi Khương Mặc trở về, hắn nhất định phải dạy dỗ lại đứa con gái hư hỏng này!

---

Ngoài ngàn dặm, trước một căn nhà gỗ nào đó. Khương Mặc nhìn căn nhà gỗ tổng cộng chỉ rộng hơn một trăm mét vuông, tính cả hàng rào bên ngoài cũng chỉ hơn hai trăm mét vuông, nàng dụi mắt mấy lần mới dám chắc mình không nhìn lầm.

“Đây mà là tông môn sao?” Nàng đầy đầu dấu chấm hỏi.

Mộ Từ trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy.”

Khóe miệng Khương Mặc giật giật. Nếu không nói, nàng còn tưởng đây là khu nghỉ dưỡng nông trại nào đó chứ, đây không phải đang trêu nàng đấy chứ? Nhìn căn nhà đơn sơ cùng cảnh vật hoang vắng xung quanh, Khương Mặc lập tức có chút hối hận vì đã đi theo Mộ Từ đến đây.

Nếu Mộ Từ thật sự là kẻ xấu, nếu đối phương nổi thú tính muốn lấy linh cốt của nàng, thì dù nàng có gào khản cổ cũng không ai đến cứu. Mà cho dù Mộ Từ không phải kẻ xấu, nàng cũng không muốn tu luyện ở một ‘tông môn’ nghèo kiết xác thế này, thật sự quá không đáng tin.

“Đi nào, vi sư dẫn con đi làm lễ bái sư.” Mộ Từ trông rất vui vẻ.

Khương Mặc nảy ý định rút lui, vội vàng ôm bụng kêu ‘ái da’ một tiếng: “Sư phụ, con, con đau bụng, muốn đi nhà xí.”

“Đi nhà xí?” Mộ Từ có chút nghi hoặc, rồi chợt bừng tỉnh hiểu ra: “Con bây giờ chưa Trúc Cơ, nên vẫn còn thói quen của phàm nhân. Vậy được, vi sư đi chuẩn bị đồ lễ bái sư trước, đợi con xong thì tới.”

Khương Mặc gật đầu lia lịa, sau đó chạy thẳng vào rừng cây. Nàng nấp sau một gốc cây, ngồi xổm xuống, bắt đầu âm thầm quan sát. Nhìn Mộ Từ bận rộn trong nhà gỗ, sau đó lấy ra một ít đồ vật, cười ha hả bắt đầu bày biện trong sân, Khương Mặc thật sự nghi hoặc. Lẽ nào vị này thật sự không phải kẻ lừa đảo? Hắn thật sự muốn nhận đồ đệ sao?

Tông môn nghèo nàn thế này, bảo sao không thu được một đệ tử nào, xem ra nàng là kẻ ngốc duy nhất bị lừa rồi! Càng nghĩ Khương Mặc càng muốn bỏ đi, nhưng lại nghĩ, vị sư phụ này của nàng trông có vẻ rất lương thiện, nếu lát nữa phát hiện ra nàng - đại đệ tử đầu tiên này - đã ôm ngọc bội chạy trốn, liệu hắn có tức đến mức đạo tâm tan vỡ không? Không ổn, nếu vậy, chẳng phải nàng sẽ dính phải nhân quả gì đó sao? Khương Mặc ngồi xổm trong bụi cỏ nghĩ tới nghĩ lui, vô cùng do dự.

Đang lúc nàng phân vân liệu có nên trả lại ngọc bội rồi hãy chạy trốn hay không, thì đột nhiên từ xa có mấy bóng người bay tới. Mấy bóng người đó đáp xuống đất hiện ra thân hình, thì ra là mấy nam tử trung niên khí vũ hiên ngang, cùng mấy người trẻ tuổi cả nam lẫn nữ. Nữ tử trẻ tuổi dẫn đầu có khuôn mặt thanh tú xinh xắn, môi anh đào mũi quỳnh, đôi mắt hạnh trông trong sáng như trăng thu, là một người đẹp hoàn hảo.

Nàng nhìn thấy Mộ Từ thì kích động như sắp khóc, bước nhanh đến trước mặt Mộ Từ rồi quỳ xuống. Nữ tử tủi thân nói: “Sư phụ, Oánh Nhi cuối cùng cũng tìm được người rồi! Xin sư phụ đừng giận Oánh Nhi nữa, cầu xin người hãy vực dậy Thiên Võ Thánh Điện!”

Khương Mặc đang ngồi xổm trong bụi cỏ xem đến trợn tròn mắt. Thiên Võ Thánh Điện? Đó không phải ở thượng giới sao? Tình hình này là thế nào? Ngay lúc Khương Mặc đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, hệ thống giả chết đã lâu trong đầu nàng đột nhiên hoạt động trở lại.

[Đinh!]

[Phát hiện nhân vật phản diện phù hợp điều kiện!]

[Nhiệm vụ hệ thống: Yêu cầu ký chủ trợ giúp nhân vật phản diện lấy lòng nhân vật chính, tẩy trắng hình tượng nhân vật phản diện!]

[Gợi ý chiến lược: Thúc đẩy nhân vật phản diện Mộ Từ chấp nhận yêu cầu để Lạc Oánh Oánh và nam chính Ngụy Hành Giản kết thành đạo lữ, có thể nhận được điểm tẩy trắng +10].