Tu tiên giới phân chia thành hai tầng: Thượng giới và Hạ giới. Thượng giới có bốn vực Thiên, Địa, Huyền, Hoàng; còn Hạ giới gồm Đông, Tây, Nam, Bắc bốn hoang. Vị trí hiện tại của nàng là Đông Hoang — nơi phần lớn thuộc về Nhân tộc.
Tin tốt là nàng không cần lo gặp phải yêu ma quỷ quái. Nhưng tin xấu thì... thân thể này chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, chẳng khác nào chó hoang ven đường.
Theo lý, nguyên chủ đã có thể Trúc Cơ từ lâu. Nhưng vì mê man suốt ba năm, tu vi mãi dậm chân tại chỗ. Đã vậy, cha mẹ thiên vị còn đem Trúc Cơ đan vốn thuộc về nàng tặng cho Giang Nhu.
Sắp xếp lại ký ức, Khương Mặc nhanh chóng hiểu rõ tình cảnh của mình.
Với thực lực hiện tại, nếu muốn một thân một mình sinh tồn trong Tu tiên giới, e là chỉ còn mỗi nghề... ăn xin.
Khương Mặc sờ chiếc túi lép kẹp bên hông, nhìn con phố phía trước người đến người đi, bất giác cảm thấy đói bụng.
Giờ phải làm gì đây? Tất nhiên là kiếm đồ ăn trước đã!
Ăn no rồi tính tiếp. Biết đâu có thể tìm một môn phái thu nhận. Dù sao nàng cũng là Thiên linh căn, chỉ cần lọt vào nội môn, ít nhất không lo đói chết.
Nghĩ vậy, nàng lôi ra từ tay áo một tấm gia tốc phù — thứ quý giá duy nhất còn sót lại trên người nguyên chủ. Quyết định đối tốt với bản thân một lần, dùng trước rồi tính sau. Chứ nếu đi bộ tìm rừng hái trái dại, chưa chắc tới được nơi đã chết đói.
Gia tốc phù vừa dán lên người, ngay giây sau, Khương Mặc lập tức hóa thành một làn khói lao vụt đi.
Cùng lúc đó, trên đường phố liền xuất hiện một bóng người lao vυ't qua như tia chớp, linh lực không khống chế nổi khiến người đi đường kinh hoảng né tránh, gà bay chó sủa.
“A a a a a!”
Lần đầu dùng linh lực, lại chẳng biết cách khống chế, Khương Mặc chỉ biết hét lên thảm thiết. Sau một trăm lẻ tám lần suýt đυ.ng trúng người ta, cuối cùng nàng cũng nắm được mấu chốt.
Vội vàng thu lại linh lực, nàng dừng lại được.
Chỉ là hai chân mềm nhũn, không đứng vững, quỳ luôn xuống đất.
Chưa kịp thở phào, một cái bóng phủ xuống đầu nàng.
Khương Mặc ngẩng đầu nhìn lên — trước mắt là một nam tử vận bạch y như tuyết, dáng người cao ráo, gương mặt lạnh nhạt, tóc búi cao bằng ngọc bạch, tay cầm một lá cờ trắng, cả người toát ra khí chất như tiên nhân hạ phàm.
Nàng có cảm giác... người này tuyệt đối không phải phàm nhân.
Nhìn bản thân đang quỳ trước mặt người ta, Khương Mặc xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
Nàng vừa định đứng dậy bỏ đi, nam tử đã mở miệng, giọng nói đầy phấn khởi:
“Ngươi thành tâm bái sư như vậy, còn dùng cả gia tốc phù đuổi theo bản tôn. Hôm nay bản tôn thu ngươi làm đồ đệ!”
Khương Mặc: “?”
Khoan đã, nàng đói đến sinh ảo giác rồi à? Mà sao hắn lại gọi nàng là tiểu khất cái?
Nam tử cúi người đỡ nàng dậy. Lúc này Khương Mặc mới thấy rõ trên lá cờ hắn cầm có viết ba chữ to: “Thu đồ đệ.”
“...”
Nam tử từ trên xuống dưới đánh giá nàng, càng nhìn càng hài lòng.
“Tuy bề ngoài có hơi ngốc nghếch, tu vi lại thấp hơn người ta, nhưng linh căn thì rất tốt, đúng là thiên phú trời ban.”
Nghe xong, Khương Mặc nghẹn họng.
Chờ chút, hắn vừa nói ai ngốc nghếch?
Dù đẹp trai cỡ nào nàng cũng muốn nổi đóa rồi đó!
Nàng vừa xoay người định đi, nam tử đã lục lọi trong nhẫn trữ vật, lấy ra một miếng ngọc bội đưa tới trước mặt.
“Đây là lễ gặp mặt của vi sư. Chờ theo ta về tông môn, chúng ta sẽ tổ chức bái sư đại lễ.”
Khương Mặc nhìn miếng ngọc bội phát ra ánh kim rực rỡ. Dù không rành pháp bảo, nàng vẫn nhận ra đây tuyệt đối là linh bảo thượng phẩm.
Lập tức lùi một bước, ánh mắt đầy cảnh giác.
Người này ra tay quá hào phóng, lại còn muốn đưa nàng về địa bàn của hắn? Cảm giác này giống mấy tên chuyên lừa người moi linh cốt vậy.
Thấy nàng dè chừng, nam tử ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói:
“Vi sư tên là Mộ Từ. Con còn thắc mắc gì không?”
Khương Mặc: “...”
Giọng điệu này là sao? Tên Mộ Từ đó... nghe quen lắm?
Hình như từng nghe qua ở đâu rồi, nhưng không nhớ ra nổi.
Nàng thử hỏi: “Vậy tông môn của chúng ta tên gì?”
Mộ Từ trầm ngâm một lúc, sau đó nghiêm túc trả lời: “Vẫn chưa đặt. Con có ý tưởng gì không?”
Khương Mặc: “???”
Bây giờ mấy kẻ lừa đảo đều làm ăn kiểu này hả?
Thấy nàng im lặng, Mộ Từ tiếp tục giải thích: “Vi sư cũng mới đến nơi này, tông môn còn chưa thành lập xong, con là đại đệ tử đầu tiên.”
Khương Mặc cạn lời.
Tông môn chỉ có mỗi mình nàng?
Nhìn người trước mặt vẫn còn chìa ngọc bội sáng lấp lánh ra, ý định bỏ trốn của Khương Mặc bắt đầu dao động.
Dù người này có phải kẻ lừa đảo hay không... thì rõ ràng là có tiền! Nếu vậy, chi bằng nhận lễ gặp mặt trước rồi tính.
Dù sao thì... sau này trốn cũng chưa muộn.
Dưới ánh mắt đầy kỳ vọng của Mộ Từ, Khương Mặc nhận lấy ngọc bội, tỏ ra ngoan ngoãn.
“Đa tạ sư tôn!”