Sau Khi Lên Show, Toàn Mạng Đẩy Thuyền Tôi Với Kẻ Thù Đến Điên Rồi

Chương 7: Người thật đẹp hơn trong ảnh nhiều

Trong đầu vừa lặp lại mấy lượt “thân thiện, dịu dàng, ngoan ngoãn, hiểu chuyện”, Tô Lạc Thanh nhanh chóng bước vào nhà.

Cậu cố gắng phớt lờ cảm giác gượng gạo khi bị máy quay bám sát phía sau, thấy bên quầy bar có ba bóng lưng đang ngồi liền tháo kính râm xuống, hồ hởi chào hỏi.

“Hi, chào mọi người!”

Lời chào có phần phô trương lập tức khiến một nam hai nữ quay đầu lại.

Ba vị khách mời đến trước nhìn rõ diện mạo người mới, đều sững người, biểu cảm thoáng ngạc nhiên.

“Tô Lạc Thanh?”

“Cậu là Tô Lạc Thanh hả?”

Dạo gần đây, Tô Lạc Thanh bỗng nổi như cồn trên mạng, ảnh cậu xuất hiện đầy rẫy khắp nơi, nhưng toàn ảnh mờ nhoè, chỉ miễn cưỡng thấy được vài nét khuôn mặt.

Những người không ưa cậu thì chẳng cần phân bua đúng sai, cứ mắng cậu xấu, còn dám mặt dày đi quyến rũ đàn ông khắp nơi.

Ảnh hưởng bởi luồng dư luận đó, nhiều người qua đường nhìn những tấm hình mờ căng ấy cũng ngầm mặc định: Chắc cậu ta cũng không đẹp đẽ gì cho cam.

Thế nên lúc này được tận mắt thấy bản thể “full HD” của Tô Lạc Thanh, cả ba khách mời đều hơi há miệng, không ngừng đánh giá cậu.

Cao một mét bảy tám, vóc dáng cân đối, cơ bắp đủ dùng, không kiểu trắng bủng như thịt gà luộc, mà vừa phải, nhìn rất ổn.

Da cậu trắng, gương mặt tinh tế, mắt hơi tròn, đuôi mắt khẽ hất lên, đôi đồng tử cực kỳ trong sáng, cực kỳ đẹp.

Cười lên trông rất ngoan, hoàn toàn không giống cái gã thanh niên sắc bén dữ dằn trong đoạn clip đánh nhau lan truyền trước đó.

Xấu chỗ nào? Nhan sắc thế này mà debut làm idol thì cũng đủ đè bẹp đám “thực lực C vị” đang hot kia ấy chứ.

Cô nàng tóc xoăn sóng to nhìn cậu đầy kinh ngạc, trêu đùa:

“Chương trình theo trend nhanh phết đấy chứ.”

Tô Lạc Thanh cố kéo khóe miệng lên hết cỡ, hoạt bát đáp lại:

“Haha, ngạc nhiên đến vậy cơ ạ?”

“Đương nhiên là ngạc nhiên rồi, cậu ngoài đời đẹp trai hơn trong ảnh nhiều.” Nam khách mời đưa tay ra, thân thiện nói: “Chào em, tôi là Tưởng Vũ.”

Tô Lạc Thanh đưa tay bắt lại.

Tưởng Vũ là một người đàn ông có ngoại hình rất chỉn chu, trông khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, cao tầm một mét tám, lưng thẳng, khí chất sáng sủa, nhìn cái là biết trai thẳng.

Cô gái tóc xoăn sóng lớn hất tóc, giới thiệu: “Tôi tên là Dương Mông.”

Người còn lại là một cô gái mặt tròn tóc ngắn, cười lên đôi mắt cong như trăng non: “Em là Lê Toa Toa, chào anh nha.”

Tô Lạc Thanh dè dặt hỏi:

“Mấy người đều thuộc nhóm dị tính ạ?”

Ở giữa bàn bar có đặt một tấm thẻ.

Tưởng Vũ xoay tấm thẻ lại, đưa mặt chính ra, nháy mắt cười với Tô Lạc Thanh.

Chính giữa tấm thẻ có một dòng chữ:

[Hãy giữ sự bí ẩn cho nhau trước đã nhé!]

Tô Lạc Thanh: “…”

Không phải chứ, cậu còn có gì để bí ẩn nữa đâu, với mấy người này thì còn gì là bí mật. Luật chơi này là loại trừ riêng mình cậu đấy à!

Bực thật.

Nhưng vẫn phải giữ nụ cười.

Lê Toa Toa chỉ tay lên lầu nói:

“Còn một người bạn cũng tới rồi, đang chọn phòng ở trên. Anh mau lên để cất hành lý đi.”

“Phòng được chọn tự do hả?”

“Ừ, chương trình thoáng lắm, cho hẳn sáu phòng – hai phòng đơn, bốn phòng đôi.” Lê Toa Toa hơi ngại ngùng nói tiếp:

“Em đã lấy một phòng đơn rồi, còn lại một cái, không biết có ai chọn mất chưa.”

Tưởng Vũ cảm thán: “Người trên đó cũng là một anh đẹp trai đấy.”

Tuy chưa rõ xu hướng của đối phương, nhưng Tô Lạc Thanh rất thích trai đẹp.

Dù chỉ là mãn nhãn cũng tốt rồi.

Cậu nở nụ cười càng ngọt hơn: “Vậy tôi lên cất đồ trước nhé, cảm ơn các mọi người nhé!”

Căn biệt thự này có tổng cộng ba tầng.

Phòng ngủ đều nằm ở tầng hai, tầng ba là sân thượng.

Tô Lạc Thanh kéo vali lên tầng, vận động cơ mặt một chút, nãy giờ cười đến cứng cả quai hàm.

Trong buổi trao đổi trước đó, đạo diễn chương trình từng nói, show này sẽ quay liên tục trong 14 + n ngày.

Cái "n" đó là thế nào thì các khách mời hiện tại chắc chưa ai biết, nhưng cứ giả định 14+n không vượt quá 20 ngày đi.

Tô Lạc Thanh nghe thấy tiếng bước chân của thợ quay camera bám theo sau lưng, cậu tự nhủ trong lòng.

Diễn tròn 20 ngày là được, giữ hình tượng cho tốt vào.