Sau Khi Lên Show, Toàn Mạng Đẩy Thuyền Tôi Với Kẻ Thù Đến Điên Rồi

Chương 6: Phải tẩy trắng

Chủ nhật, bất kể là thành phố A hay thành phố ven biển C cách nhau hai tiếng bay, thời tiết đều nắng đẹp.

Vừa xuống máy bay, Tô Lạc Thanh suýt nữa bị luồng khí nóng bốn mươi độ đập thẳng vào mặt đến choáng váng, may mà được tổ chương trình đón lên xe ngay lập tức.

Cô nàng phụ trách đã trao đổi với cậu qua WeChat suốt cả tuần nay, lúc này cũng nhiệt tình giới thiệu những nội dung liên quan đến chương trình.

Chương trình hẹn hò thực tế “Tình Yêu Muôn Mặt” dựa trên nhiệm vụ chính của các show cùng thể loại là ghép đôi cp, lần này còn bổ sung thêm yếu tố đa dạng xu hướng tính dục để thu hút sự chú ý.

Dị tính, đồng tính, song tính, thậm chí cả những người chưa xác định được xu hướng...

“Chưa xác định được xu hướng là sao?” Tô Lạc Thanh hơi cau mày.

“Là kiểu người hiện giờ vẫn chưa biết mình thích con trai hay con gái ấy. Tuy không nhiều, nhưng cũng có đấy.”

Ồ, tức là kiểu người không rõ ràng.

Tô Lạc Thanh gật gù.

Chương trình này là một show mạng, được phát sóng trên nền tảng giải trí mới nổi – Lê Quả.

Dạo gần đây, Lê Quả đang dốc sức đầu tư sản xuất show giải trí riêng. Đáng tiếc, hiệu quả chẳng bao nhiêu.

Tiền thân của “Tình Yêu Muôn Mặt”, tức mùa một, có tên là “Ba Mươi Ngày Làm Quen”, nam nữ ghép đôi rất suôn sẻ, không cãi cọ, không drama, mỗi cặp đều ngọt ngào đến mức tan chảy.

Chính vì quá ngọt và quá yên bình, chương trình ấy hoàn toàn chìm nghỉm, không một chút tiếng vang.

Trong khi đó, show nhà bên thì ngày nào cũng đổ drama, liên tục đổi chiêu trò lên hot search.

Trưởng phòng mảng giải trí của Lê Quả cắn răng quyết làm lại một lần nữa: đổi đạo diễn, đổi tên show, đổi format chương trình, quyết tâm xoay chuyển cục diện.

Thành hay bại, trông cả vào tám vị khách mời, trong đó có Tô Lạc Thanh.

Chiếc xe lao vun vυ't qua con đường vắng, chẳng mấy chốc đã tiến vào khu biệt thự ven biển.

Băng qua mấy đoạn đường quanh co, trước mắt là một căn biệt thự siêu lớn, trang trí lộng lẫy, có cả hồ bơi riêng, hiện ra rõ ràng trong tầm mắt.

“Đến nơi rồi thì phải nộp điện thoại nha, có gì cần nói với người thân bạn bè thì tranh thủ nhắn nhanh đi.”

Tô Lạc Thanh tranh thủ nhắn cho Liên Tinh: “Nhớ đến ngày phát sóng thì liên hệ với cha tôi đấy!”

Liên Tinh trả lời một câu đầy tinh thần quốc túy, nghiến răng nghiến lợi.

Tô Lạc Thanh bình thản nộp điện thoại cho cô gái phụ trách, phối hợp để nhân viên đeo micro kẹp áo, rồi xuống xe.

Biển nóng hừng hực, gió biển mằn mặn tanh nồng.

Tô Lạc Thanh ngẩng đầu, đón ánh nắng gay gắt, nhìn vào căn nhà mà cậu sắp phải ở chung với một đám người xa lạ suốt nửa tháng trời, trong lòng bắt đầu thấy bồn chồn.

Trước cổng, camera dựng khắp nơi, tổ chương trình chừa lại lối đi chính, còn nhân viên thì đi qua đi lại ở khoảng đất hai bên.

Thấy cậu đến, tất cả ánh mắt, hoặc bình thản, hoặc tò mò, đều đồng loạt đổ dồn về phía cậu.

Tô Lạc Thanh không phải kiểu người thích được mọi người chú ý.

Vì vậy, khoảnh khắc bước qua cổng sân, cậu gần như là cắn răng chịu đựng.

Sự tự tin và vẻ thản nhiên khi đối mặt với Liên Tinh đều là giả.

Một người chưa từng đối mặt với máy quay mà lần đầu tiên bị vây quanh bởi cả đống ống kính, sao có thể không hồi hộp cho được?

Tô Lạc Thanh không ngừng hít sâu, bắt đầu tự tẩy não chính mình.

Đã tới rồi, hoảng cái gì, không được hoảng!

Hai mươi vạn đó, hai mươi vạn!

Phải tẩy trắng!

Giống như mọi lần từ nhỏ đến lớn phải một mình đối diện với những điều lạ lẫm, cậu buộc bản thân bước từng bước về phía trước, không dừng, không được lui.

Từ từ, cậu bình tĩnh lại, cơ thể cũng bắt đầu thả lỏng, trên mặt thậm chí còn nở một nụ cười.

Hai ngày nay, Tô Lạc Thanh vẫn luôn nghiêm túc suy nghĩ về chuyện làm sao để “tẩy trắng” bản thân.

Liên Tinh nói đúng, kiểu tính khí thiếu gia kia là không ổn, nhưng trong tính cách của cậu cũng có mặt thân thiện, dịu dàng, biết điều, ngoan ngoãn nữa mà.

Chỉ cần phóng đại phần tính cách đó (dù có hơi giống xây dựng hình tượng… mà đúng là xây dựng hình tượng luôn), để ai ai cũng thấy: Tô Lạc Thanh là người tốt, chẳng phải xong rồi sao?