Thu dọn xong bàn trà, cậu ngồi lại ghế sofa, đói đến ngơ ngẩn mất một lúc, lúc tỉnh lại thì thấy cái máy tính bảng nằm ở góc, liền với tay kéo lại gần.
Ứng dụng Weibo ở góc phải phía trên hiển thị con số kỷ lục mới – 5013.
Ẩn toàn bộ bài viết rồi mà vẫn có người rảnh tới mức nhắn tin riêng để mắng cậu, mấy người này chán sống lắm hả?
Tô Lạc Thanh nhìn chằm chằm một hồi, như tự ngược bản thân mà mở Weibo lên, gõ tên mình vào ô tìm kiếm.
Không cản nổi dân mạng chụp màn hình làm tài liệu, sau khi cậu ẩn hết bài đăng thì toàn bộ ảnh chụp ấy đã bị gửi thẳng đến các tài khoản marketing.
Hiện tại, bài viết đang đứng top đầu trong nhóm hot search là của một tài khoản chuyên “đào bới”:
“Những bài viết cũ của Tô Lạc Thanh, mọi người thấy sao (xoa cằm)?"
Tài khoản Weibo của cậu trông không khác gì tài khoản phụ của một người bình thường, nickname là “sls là fan đồ ngọt”, thường xuyên chia sẻ các món ngọt yêu thích, mấy truyện tranh và tiểu thuyết ngọt ngào cậu hay đọc, kèm thêm vài bài viết về mấy anh cơ bắp.
Phần bình luận:
“Có ai giống tôi không, tò mò quá nên đã đi thử loại bánh kem Tô Lạc Thanh khen ngon nức nở? Ngon thiệt nha, mọi người nên thử!”
“Nếu tôi chưa từng ăn thì tôi đã tin bà rồi, cái bánh đó ngọt tới nghẹn luôn á, phí mất năm chục của tôi, vị giác của Tô Lạc Thanh ổn không vậy (bất lực)?"
“Sao cậu ta lại thích mấy thể loại truyện ngọt nhân tạo thế không biết, gu đúng là tệ, để tôi tổng hợp danh sách truyện cậu ta đọc để mọi người né gấp.”
“Tôi không mê ngọt, ai có truyện kiểu truy thê hoả táng tràng không? Cứ đâm dao cho tôi chết chìm trong đó cũng được.”
“HAHAHAHA, có ai để ý mấy bài viết về mấy anh cơ bắp không, Tô Lạc Thanh hình như nghĩ mấy người đó là top á, mà rõ ràng nhìn phát là biết toàn là bottom.”
“Thấy rồi, cười xỉu. Trước khi cậu ta ẩn bài, tôi đã đọc được rồi, dưới có người bình luận là: "Sao toàn nhận 0 là 1 vậy?" Mà cậu ta nhất quyết không nhận, còn chắc nịch rằng mấy người đó là top. Tự tin từ đâu mà có vậy không biết.”
Tô Lạc Thanh nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, tay ngứa muốn gõ lại cho đã.
Những cái bánh ngọt đó thì có gì mà ngấy chứ, rõ ràng ngọt vừa miệng, ăn ngon muốn xỉu!
Truyện ngọt thì sao, đường hóa học thì sao, cậu thích ngọt, càng ngọt càng tốt, tốt nhất là ngọt đến chết luôn cũng được!
Còn mấy anh cơ bắp kia, ai bảo người ta là “0”? Ở đâu ra “0”? Ai xác nhận là “0”? Người ta có nói với mấy người là người ta là “0” chưa?
Cậu tức điên!
Lướt xuống tiếp.
“Nhìn kiểu này thấy Tô Lạc Thanh cũng dễ thương ghê.”
“Ủa alo? Bắt đầu tẩy trắng rồi đó hả?”
“Đàn ông làm bộ dễ thương ghê tởm thật sự.”
“Cái tweet này với nguyên dàn top bình luận bên dưới chắc đều do Tô Lạc Thanh bỏ tiền thuê rồi, mắc cười muốn chết, chia phần thế nào đó cha?”
Phía dưới nữa.
Tô Lạc Thanh dứt khoát gỡ cài đặt Weibo, sau đó nhắn tin cho Liên Tinh:
“Lúc nào rảnh ghé lấy cái máy tính bảng của tôi đi, đem bán hộ tôi.”
Liên Tinh trả lời ngay bằng ba dấu chấm.
“Cái máy tính bảng rách nát của cậu bán cũng không đủ tiền cho một ngày chi tiêu của cậu đâu, bán làm gì.”
“?” Tô Lạc Thanh phẫn nộ: “Cậu đang nói cái quái gì vậy? Sáng nay tôi ăn bánh bao hấp với dưa chua, trưa ăn cháo hâm lại từ cơm nguội hôm qua cũng với dưa chua, tối vừa ăn mì gói, vẫn với dưa chua luôn. Cả ngày chi hết chưa tới mười tệ!”
Dưa chua muôn năm!
“... Con trai ngoan của cha, cậu khổ dữ vậy sao, heo Mi nhà tôi hôm nay ăn đồ hộp còn đắt hơn mười tệ đó...”
Tô Lạc Thanh lạnh lùng cười:
“Ờ, hay là tôi qua nhà cậu làm mèo luôn cho rồi.”
“Vậy thì học kêu meo meo cái đã nha (ôm mặt)!”
“Cút.”
“Bán đi.”