Hồi tiểu học, cậu còn ngộ ra thêm một chân lý khác: Dùng nắm đấm cũng chẳng giải quyết được gì.
Cứ xem đi, nếu hôm đó không động tay động chân với Chu Thiên Hạo, thì đã chẳng có ai quay video.
Không có video, thì chuyện này đã chẳng bị lôi lên Weibo.
Không bị lôi lên Weibo, thì sẽ không có đứa nào dựng chuyện cậu vì yêu mà đánh nhau, rồi còn vừa lẳng vừa lố.
Không có đứa dựng chuyện, thì cha cậu cũng sẽ không phải đồng thời đón nhận hai cú sốc: phát hiện con trai là gay và phát hiện con trai “ăn chơi bay nhảy” bên ngoài, khiến đầu đau như búa bổ.
“Đừng làm ảnh hưởng tới tâm lý kiếm tiền của cha mày!”
Hôm đó cha cậu gào như vậy, vừa mắng vừa đá cậu ra khỏi nhà, còn đặc biệt căn dặn:
“Ra bằng cửa sau của khu trọ cho tao, đừng để hàng xóm thấy mặt!”
……
Tô Lạc Thanh không biết đi đâu, cuối cùng đành tới tá túc ở căn hộ riêng của Liên Tinh.
……
Hồi tưởng kết thúc, Tô Lạc Thanh nghiêm túc tự kiểm điểm:
Mẹ kiếp, hôm đó đánh Chu Thiên Hạo vẫn còn nhẹ quá!
Biết là không nên động tay chân, trừ phi không nhịn được. Nhưng mà Chu Thiên Hạo đúng là đồ ngu hết chỗ nói, bảo cậu nhịn thế quái nào được?
Cậu hít sâu một hơi, bình tĩnh phân tích cho Liên Tinh, cũng là phân tích cho chính mình nghe:
“Chỉ khi tham gia chương trình, tôi mới có cơ hội dùng thực lực để cho cư dân mạng thấy Tô Lạc Thanh này là người thế nào!”
Liên Tinh không nương tay, tạt ngay gáo nước lạnh:
“Thực lực gì cơ? Thực lực ăn vạ kiểu thiếu gia? Cậu không châm dầu vào lửa là may lắm rồi đấy. Mà cha cậu biết cậu sắp đi show hẹn hò chưa vậy?”
“À đúng rồi, nhắc mới nhớ. Ngày chương trình phát sóng, phiền cậu nói với cha tôi một tiếng nhé...”
“Biến! Cậu lại dám đẩy việc báo tin cho cha cậu sang tôi?”
Tô Lạc Thanh nói như thể lẽ đương nhiên:
“Cha chặn tôi rồi thì tôi biết làm sao? Hơn nữa tham gia show này tôi kiếm được hai trăm nghìn đấy! Hai trăm nghìn đó!”
Cậu vừa đếm vừa giơ ngón tay tính.
“Tôi đã tra rồi, nhiều người nổi nhờ show hẹn hò xong nhận quảng cáo cũng kiếm bộn lắm. Một cái post quảng cáo là mười mấy nghìn, mà nếu ghép được couple trong chương trình thì sau này couple đi chung nhận quảng cáo, tiền còn nhiều hơn! Chỉ cần có tiền, cha tôi hồi phục tâm lý nhanh lắm!”
Liên Tinh nghe mà đến giọng cũng bắt đầu run rẩy:
“Vấn đề là cậu phải nổi đã, phải ghép được couple đã! Mà cậu không biết chương trình tìm cậu gấp như thế là vì cái gì à? Không phải vì muốn dùng cậu làm chủ đề "hắc hồng" đó sao? Nhân vật kiểu này bình thường toàn làm bia đỡ đạn thôi!”
(Hắc hồng: Người nổi tiếng vì tai tiếng, bị ném đá nhưng vẫn nổi.)
“Tôi biết chứ, đạo diễn còn nói thẳng là thấy tôi gần đây "hắc hồng" mà.”
“?”
Tô Lạc Thanh bĩu môi:
“Hắn nói chương trình không có kịch bản. Tôi mang lại lưu lượng, họ cho tôi sân khấu. Có lật lại được ấn tượng trong mắt khán giả hay không, phụ thuộc vào tôi.”
Cậu ngừng một lát, cau mày khó chịu:
“Sao vậy, đến cậu cũng thấy tôi chẳng có gì đáng thích sao?”
Giọng Liên Tinh bỗng nhỏ hẳn lại:
“Không phải… Chỉ là tôi sợ cậu bị công kích thêm thôi.”
“Hứ, trận trước rầm rộ như vậy tôi còn chịu được, sợ gì vụ này?” Tô Lạc Thanh cúi đầu nghịch tai chiếc dép bông hình gấu của mình, nhỏ giọng nói:
“Không sao đâu. Giờ kiếm tiền là quan trọng nhất.”
Liên Tinh khẽ thở dài.
Nói đến đây, hắn cũng không định khuyên thêm nữa.
Tô Lạc Thanh chợt hỏi:
“Dạo này Lục Cửu Thời có về biệt thự Cẩm Dương không?”
“Không, sao? Cậu tưởng hắn cũng đang cười nhạo cậu à? Thôi đi, người ta giờ là nhà khoa học lớn rồi, bận ngập mặt trong viện nghiên cứu, biết đâu còn chẳng biết chuyện drama của cậu ấy chứ.”
“Ờ.” Tô Lạc Thanh không rõ là thấy khó chịu hay chỉ là không có hứng, uể oải nói thêm vài câu rồi cúp máy.