Đệ Nhất Đồng Thuật Sư

Chương 7

Thật ra hắn có rất nhiều cách để ép nàng khuất phục, ví dụ như xóa đi ký ức, hoặc biến nàng thành kẻ ngốc rồi giam lại ở một nơi nào đó...

"Bổn tôn đồng ý với ngươi. Nhưng ngươi phải tu luyện thành Linh Đế trong vòng ba năm. Nếu không làm được, ba năm sau ngươi sẽ bị tước đi tự do."

Nghe vậy, một nụ cười đắc thắng thoáng hiện trên môi Vân Tranh.

"Tiểu ca, huynh đúng là vừa đẹp trai lại vừa tốt bụng." Vân Tranh cười hì hì nói.

Dung Thước cảm thấy thái dương giật thình thịch.

——

Sáng sớm hôm sau.

Vân Tranh đã ra khỏi đáy vực. Đúng vậy, là bị đuổi ra ngoài.

Vân Tranh nhớ lại chuyện tối qua được hắn giải phong ấn suốt đêm, mới chỉ giải được một phần bảy. Nhưng giờ nàng đã có thể cảm nhận được linh khí rồi.

Nàng còn có thể dùng thần thức nhìn thấy đan điền và thức hải của mình. Nhưng đan điền của nàng hình như khác với người thường, nó là một hồ nước lớn, trong khi ký ức của nàng cho thấy đan điền của người khác giống như một bầu trời.

Nàng có thể nhìn vào trong đan điền, Dung Thước cũng có thể dò xét vào đó. Nàng không bỏ qua việc hắn đã nhíu mày tỏ vẻ nghi hoặc sau khi xem xét.

Đến cả khuôn mặt lạnh lùng của Dung Thước cũng không giải thích được đó là chuyện gì.

Chính giữa hồ nước đan điền này có một pháp ấn với hoa văn kỳ lạ, phức tạp, cùng bảy pháp ấn khác hình dạng như sợi xích sắt. Nhưng hiện tại đã có một sợi bị đứt.

Đường còn dài thăm thẳm, ta sẽ phải trên dưới tìm cầu.

Phong ấn này có lẽ liên quan đến Quân Lam, mẫu thân của nguyên chủ.

Quân Lam rất thần bí. Nghe gia gia nói, bà có thuật luyện đan tuyệt đỉnh và thực lực sâu không lường được.

Vân Tranh mặc một bộ mặc bào rộng rãi. Gương mặt nhỏ nhắn đã được rửa sạch, mày mắt tinh xảo như vẽ, đôi mắt đẹp long lanh, hàng mi dài hơi cong vυ't, làn da trắng nõn mềm mại như ngọc.

Khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi.

"Ái da..."

Vân Tranh nhăn mặt, khổ sở than thở.

Toàn thân nàng ê ẩm đau nhức, cử động một chút cũng khó khăn.

"Dung Thước chết tiệt, vừa mới giải phong ấn xong đã đuổi một nữ tử yếu đuối như ta ra ngoài, đúng là chẳng có chút phong độ nam nhi nào." Vân Tranh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đợi lão nương đây vùng lên, bắt ngươi làm nô tài ấm giường!"

Nhưng nàng không biết rằng, những lời mắng chửi của nàng đã lọt hết vào tai hắn. Sắc mặt hắn đen sầm, nghiến răng ken két.

Cuối cùng, đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên: "Tốt lắm!"

Vân Tranh đi rất lâu, trên đường gặp phải mấy bầy linh thú, nàng đều tránh được một cách hú vía. Những con không tránh được thì nàng dùng cổ võ thuật đã học ở kiếp trước để đối phó.

Kiếp trước nàng là thiên tài, thứ gì cũng học qua một chút, nhưng tinh thông nhất vẫn là đồng thuật và huyền học, sau đó mới đến cổ võ thuật.

Điều kỳ lạ là cho đến giờ, nàng mới chỉ gặp phải linh thú hạng hai, hạng ba mà thôi.

Linh thú được chia thành từ hạng một đến hạng chín, tiếp theo là Thánh thú. Thánh thú cũng có chín cấp, sau đó nữa còn có Thần thú, Siêu Thần thú, v.v.

Nơi này đã là khu vực sâu trong Rừng Như Diễm, tại sao không thấy một con linh thú cao cấp nào?

Thật sự khiến người ta lấy làm lạ.

Hơn nữa, toàn bộ khu vực sâu trong Rừng Như Diễm lại phảng phất một bầu không khí khác thường. Vân Tranh híp mắt lại, ngồi xổm xuống, nhặt một cành cây khô...