Đệ Nhất Đồng Thuật Sư

Chương 6

"Một phế vật không thể tu luyện như ngươi, làm sao trở thành Linh Đế được?"

Đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm!

Đôi mắt sâu thẳm của Dung Thước hơi nheo lại, giọng nói như ẩn chứa vô vàn băng giá, khiến người ta nghe mà lạnh sống lưng, toàn thân run rẩy.

Hắn nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt, tuy mặt mày lấm lem vết máu, nhưng cả người lại toát lên vẻ linh động, đặc biệt là đôi mắt kia, long lanh chớp động, thỉnh thoảng ánh lên vẻ lanh lợi tinh ranh.

Quả thực có chút khác biệt so với những nữ tử hắn từng gặp.

Vân Tranh lập tức vỗ ngực đảm bảo: "Trong người ta có phong ấn, đợi sau khi giải được phong ấn là ta có thể tu luyện rồi."

Dung Thước nhướng mày. Trong cơ thể nàng đúng là có phong ấn, lại còn là phong ấn Thượng Cổ. Xem ra người này che giấu không ít bí mật.

Dị đồng, phong ấn Thượng Cổ…

"Phong ấn này của ngươi, nếu không có tu vi Linh Đế thì căn bản không thể nào lay chuyển dù chỉ một chút." Dung Thước nói.

Vân Tranh tỏ vẻ ngoan ngoãn lấy lòng, đôi tay nhỏ nhắn len lén nắm lấy bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng của hắn, lắc lắc làm nũng: "Tiểu ca, ta biết huynh là tốt nhất mà, huynh giúp ta giải phong ấn một chút đi. Ta nhất định sẽ tu luyện chăm chỉ, cố gắng đột phá Linh Đế sớm ngày!"

Bàn tay nhỏ nhắn ấm áp mềm mại lọt vào tay mình, Dung Thước bất giác ngẩn người trong giây lát.

Hắn cúi mắt nhìn bàn tay hai người đang chạm vào nhau, trong lòng thoáng qua một cảm giác kỳ lạ khó tả. Hắn... hình như không hề thấy khó chịu.

Mềm mại, ấm áp.

Trong đêm tối, vành tai của nam tử bắt đầu ửng đỏ, chỉ tiếc là không ai hay biết.

Dung Thước lạnh giọng nói: "Buông tay."

"Vâng ạ, Tiểu ca." Vân Tranh lập tức buông tay, ra vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Thấy thế, Dung Thước lặng lẽ chắp tay sau lưng.

"Bổn tôn có thể giúp ngươi giải một phần phong ấn. Nhưng dù có giải được, ngươi bây giờ vẫn quá yếu, bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng gϊếŧ chết ngươi. Vì sự an toàn của Bổn tôn, ngươi phải theo Bổn tôn về."

"Không được!"

Vân Tranh lập tức từ chối.

Đi theo hắn về chẳng phải là bị giam cầm, mất hết tự do sao? Vân Tranh nghĩ thôi đã thấy cô đơn, lạnh lẽo.

"Ngươi không có quyền lựa chọn!" Dung Thước lạnh lùng liếc nàng một cái.

Nếu Thanh Phong và Mặc Vũ có mặt ở đây, nghe thấy Vân Tranh từ chối không chút do dự, chắc chắn sẽ mắng nàng ngu ngốc. Được đi theo Đế Tôn, đó là ân huệ và cơ hội trời ban cơ mà!

Nụ cười trên mặt Vân Tranh tắt hẳn, thay vào đó là vẻ nghiêm túc: "Ta còn có gia đình, ta không thể rời đi."

Dung Thước im lặng.

Vân Tranh giơ tay cởi đai lưng, chiếc áo ngoài bẩn thỉu dính máu trễ xuống, để lộ chiếc yếm màu hồng phấn bên trong.

"Ngươi làm gì vậy?" Dung Thước giật mình lùi lại một bước, rồi vội vàng quay mặt đi.

"Nếu huynh cảm thấy việc ta tu luyện thành Linh Đế là không thực tế, thì cách tốt nhất bây giờ chính là——"

Dung Thước quát: "Câm miệng!"

Dung Thước biết, nàng đang trắng trợn uy hϊếp hắn.