Lời vừa dứt, điện bất ngờ sáng lại.
Ánh đèn bừng lên chiếu sáng cả căn nhà, bên ngoài vang lên tiếng reo hò không ngớt của lũ trẻ con, dù sao tháng bảy nóng bức mà mất điện thì cũng thật khó chịu.
Trong ánh sáng rực rỡ, hai bà cháu đưa mắt nhìn nhau, cùng bật cười hạnh phúc.
Trước khi rời đi, Dung Quang đặc biệt đến một vùng núi xa hơn.
Nơi đó có một người — cũng chính là trợ lý nhỏ của cô ở kiếp trước. Cô bé mất cả cha mẹ từ sớm, ông nội cũng qua đời đầu năm, một thân một mình sống nhờ nguồn trợ cấp từ chương trình hỗ trợ người nghèo của thôn.
Khi Dung Quang đến, cô bé đang nhóm lửa bên một hố đất để nướng khoai.
Mấy củ khoai đã ngả màu xanh, thậm chí mọc mầm, nhìn thôi cũng biết không thể ăn được nữa.
Dung Quang thở dài, bước tới hai bước gọi:
“Tra Tra.”
Lý Tra Tra quay đầu lại, khi thấy là Dung Quang, đôi mắt giấu dưới mái tóc lòa xòa bỗng sáng rực lên. Chớp mắt sau, cô bé lao “vèo” đến trước mặt Dung Quang:
“Chị Quang Quang!”
“Đi thôi, chị đến đón em đây." Dung Quang khẽ nhéo má cô bé, mỉm cười:
“Chị về thành phố B làm việc, muốn dẫn em theo làm trợ lý, chịu không?”
“Chịu ạ!" Lý Tra Tra nào biết “trợ lý” nghĩa là gì, cô bé chỉ biết mình thích ở bên cạnh Dung Quang.
Dung Quang lại thở dài, đưa cô bé về nhà bà nội, giúp tắm rửa thay đồ, nhìn khuôn mặt trắng trẻo non nớt ấy liền không nhịn được mà cong khóe mắt cười.
Tra Tra năm nay còn nhỏ, tính ra mới mười bốn tuổi, chưa giúp được gì nhiều. Nhưng mang theo như em gái, làm trợ lý sinh hoạt đơn giản cũng coi như tạm ổn.
Kiếp trước, phải hai tháng sau thời điểm này Tra Tra mới tìm đến cô, khi ấy, cô vừa mất bà, lại rơi vào cảnh bị cô lập, hoàn toàn đơn độc.
Vì không quen biết ai, thiếu hiểu biết, suýt nữa còn bị kẻ buôn người lừa bắt. Lần này, Dung Quang quyết định dứt khoát dẫn người đi sớm.
Khi về đến căn hộ ở thành phố B, vừa đẩy cửa bước vào, Dung Quang lập tức khựng lại.
Trong phòng không chỉ có cô, còn có ba người khác, chính là các thành viên còn lại trong nhóm NO.1.
Có vẻ họ đang ăn uống gì đó, vì trước khi mở cửa còn nghe tiếng ồn ào vang vọng trong phòng.
Có điều, họ hoàn toàn không ngờ Dung Quang sẽ về lúc này. Thành ra khi cánh cửa mở ra, chào đón cô là một bầu không khí yên lặng đến ngột ngạt, cùng ba ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía cô.
Dung Quang khẽ chạm tay lên sống mũi.
Năm đó cô cũng còn nhỏ, từng vì tình huống thế này mà khổ sở đến mức khóc sưng cả mắt. Một hình ảnh từng là cái gai găm sâu trong tim suốt nhiều năm.
Nhưng hiện tại, khi đã trải qua tất cả, nhìn lại mới thấy, cũng chỉ là vài đứa trẻ non nớt, vì chưa biết cách đối mặt mà tụ lại “tẩy chay” một cách vụng về.
Cô thầm thấy buồn cười, cũng chẳng buồn quan tâm. Quay sang dặn dò Tra Tra thay giày, rồi dưới ánh nhìn săm soi của ba cặp mắt, cô ung dung bước vào phòng.
Ba cô gái còn lại sắc mặt mỗi người một kiểu. Cuối cùng, một cô bé tóc xoăn dài màu vàng kim, khuôn mặt đáng yêu cất tiếng trước:
“Cô ấy… Có ý gì đây?”
“Không biết." Cô gái tóc ngắn ngang tai cau mày đáp, vẻ mặt khó chịu với thái độ dửng dưng của Dung Quang.
Đoạn Nùng siết chặt gương mặt lạnh tanh, bỗng nhiên hất tung hộp bắp rang đang cầm trên tay xuống sàn, giọng lạnh lùng:
“Ai mà biết con phản bội kia đang nghĩ gì! Lại còn dẫn người về ký túc xá ở nữa!”
Câu “ký túc xá ở” được cô ta cố tình nhấn mạnh, như thể còn muốn nói thêm gì đó. Nhưng khi nhớ đến sắc mặt tái nhợt của Dung Quang lúc vừa bước vào, môi khẽ mấp máy, cuối cùng vẫn im lặng.
Đoạn Nùng trừng mắt nhìn cánh cửa phòng Dung Quang vừa đóng kín, lạnh mặt quay về phòng mình, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa.
Hai người còn lại liếc nhau, chẳng ai đứng dậy dọn đống bắp rang trên sàn, cũng lặng lẽ rút về phòng.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Dung Quang chỉ biết bất lực thở dài.
Cô quay sang nhìn ánh mắt tò mò của Tra Tra, hỏi:
“Đói không?”
Tra Tra gật đầu, rồi ngước mắt nhìn kỹ gương mặt cô một hồi, chớp chớp mắt:
“Chị không thấy khó chịu sao?”
“Không hề, chị khó chịu cái gì chứ?" Dung Quang nhún vai, rồi đứng dậy đi ra ngoài lấy chút đồ ăn cho Tra Tra. Nhìn cảnh tượng hỗn độn bừa bộn trong phòng khách, cô khẽ cau mày — kiếp trước, chính cô vì cảm thấy mình sai nên đã ra sức lấy lòng ba người còn lại.
Chủ động dọn dẹp, chủ động đổ rác, thậm chí còn lo liệu ba bữa ăn mỗi ngày… Nhưng cái cô nhận lại được chỉ là sự chèn ép và xa lánh ngày càng rõ rệt.
Không để tâm đến mớ hỗn loạn kia, Dung Quang quay trở về phòng, nói với Tra Tra:
“Sáng mai theo chị đến công ty, sau đó mình còn có chỗ cần đi phỏng vấn, rồi tìm nhà thuê luôn nhé.”
“Ừm, tìm nhà làm gì vậy ạ?" Tra Tra vừa ôm hộp bánh vừa ăn ngấu nghiến, vừa ngẩng đầu hỏi.
“Để chuyển ra ngoài sống." Dung Quang đáp.
Nếu được lựa chọn, nơi cô muốn sống nhất chính là “Vườn Quốc Bảo" cũng là nơi ở của Chử Phi Lương trong suốt nhiều năm.
Chỉ tiếc nơi đó quá đắt… Với số tiền cô đang có, ngay cả tiền thuê ba tháng đầu tiên cũng chẳng đủ.
Đành phải lui một bước, tìm chỗ nào gần đó, trong bán kính năm cây số, mà giá cả dễ thở hơn chút.
“Ồ." Tra Tra vừa gật đầu vừa nhai tiếp.
Sáng hôm sau, trong lúc Dung Quang đang thong thả tô nốt lớp son cuối cùng thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ “thình thịch” không ngừng.
“Ai đấy?" Cô vừa tô son vừa hỏi.
“Là tôi, mở cửa!" Bên ngoài là giọng Thái Hưởng, tay vẫn gõ cửa không ngơi nghỉ, hoàn toàn không có chút kiêng dè.