Tôi Nắm Bạch Nguyệt Quang Ảnh Hậu Trong Lòng Bàn Tay

Chương 3

Sóng gió hợp đồng, khoản bồi thường kếch xù, và cả việc sẽ khiến gã cha dượng của cô vì tham lam mà phải trả giá.

Tất cả những điều ấy, lần này cô sẽ đối diện lại nhưng bằng một phiên bản mạnh mẽ và hoàn thiện hơn!

“Quang Quang.” Thấy cháu gái lại chìm vào im lặng, Từ Minh Lị đặt bộ len đang đan dở xuống, nét mặt hiền từ mà ánh mắt đầy lo lắng dò xét:

“Cháu có chuyện gì phải không?”

Lời hỏi nhẹ nhàng ấy khiến Dung Quang giật bắn mình.

Kiếp trước, cũng chính vì cô có những biểu hiện quá bất thường khi về quê, khiến bà nội lo lắng mà lần đầu học cách sử dụng mạng. Đến khi tận mắt chứng kiến những lời mắng chửi ngập trời trên mạng… Bà buồn rầu sinh bệnh, rồi qua đời trong cô đơn.

Đó là vết thương lòng duy nhất mà cô không bao giờ có thể bù đắp được, là nỗi day dứt khôn nguôi dù năm tháng có trôi qua bao lâu đi nữa.

Lần này… Tuyệt đối không thể để mọi thứ lặp lại!

Chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh ấy, trái tim cô lại như bị ai cầm dao cùn cứa từng nhát một, chậm rãi mà tàn nhẫn.

Cô hít sâu một hơi, nén xuống nỗi chua xót đang trào dâng, thu lại cảm xúc, rồi cười nhẹ nhàng:

“Bà nói gì vậy chứ, cháu thì có thể gặp chuyện gì được ạ?”

Từ Minh Lị vẫn chưa yên tâm, đưa tay sờ lên mu bàn tay cô kiểm tra lần nữa.

Dung Quang mềm lòng, nghiêng người tựa vào vòng tay quen thuộc ấy – nơi có hương trầm dịu dàng và sự ấm áp y như thuở nhỏ.

“Bà nội, đầu cháu vẫn còn hơi đau… Bà không biết đâu, trận mưa hôm đó ướt hết người cháu, rét đến run cả người luôn.”

Vài câu làm nũng và bông đùa, cuối cùng cũng xua tan được những nghi ngờ chưa kịp thành hình trong lòng bà. Thậm chí còn “moi” được một chén trứng hấp mà cô đã thèm suốt tám năm qua.

Mùi vị quen thuộc vừa chạm đầu lưỡi, suýt nữa khiến cô xúc động mà nuốt ực cả chén nóng bỏng vào bụng.

Vừa lè lưỡi thổi thổi, Dung Quang vừa đảo mắt nhìn quanh căn nhà cũ kỹ mà thân thuộc này.

Ngôi nhà nằm ở vùng nông thôn, là một căn nhà nhỏ hai tầng kiểu song lập, giống hệt phần lớn các hộ dân trong vùng. Tầng một chủ yếu để chứa nông cụ và đồ dùng.

Tuy nhiên, do bà đã lớn tuổi, toàn bộ ruộng vườn đều cho người khác thuê lại, bà chỉ cần ngồi nhà nhận tiền. Sau này, nhờ cha cô làm ăn có chút thành tựu, cuộc sống của bà lại càng nhàn nhã sung túc hơn.

Việc mỗi ngày của bà chỉ là: Ăn uống no đủ, chăm chú chó vàng trong nhà, và dọn dẹp đôi chút cho sạch sẽ gọn gàng.

Dung Quang liếc nhìn bà, rồi như nghĩ ra điều gì, lấy từ túi ra một chiếc thẻ, nhoẻn miệng cười như mặt trời nhỏ:

“Bà ơi, bà xem cái này nè!”

Từ Minh Lị cúi đầu liếc qua, vẫn tiếp tục đan len dưới ánh nắng:

“Ơ, là thẻ ngân hàng à…”

“Vâng ạ, thẻ ngân hàng đấy.” Dung Quang gật đầu, ánh mắt lấp lánh, giọng nói vui tươi như nắng sớm:

“Là tiền lương tháng này của cháu. Cháu để dành được hai vạn. Bà cầm lấy mà tiêu, muốn ăn gì ngon thì cứ mua nhé! Cháu có thời gian sẽ gửi thêm nữa.”

Từ Minh Lị khẽ trách yêu:

“Con bé này, có mấy đồng mà bày đặt… Bà có tiền mà.”

Dù miệng là nói vậy, nhưng hành động ấy đã hoàn toàn xóa tan những nghi ngờ ban đầu của bà.

Dung Quang nhất quyết dúi thẻ vào tay bà. Cuối cùng, bà cũng đành nhận, vừa dặn cô sau này nhớ mua đồ ăn ngon cho mình, vừa cất kỹ chiếc thẻ vào ngăn tủ có khóa.

Trong ngăn tủ ấy, tất cả đều là những thứ bà để dành lại – dành cho cô cháu gái yêu quý nhất đời.

Dung Quang ở lại nhà hai ngày nữa. Trong khoảng thời gian đó, điện thoại hoàn toàn im lìm, không một ai gọi đến.

Khoảng thời gian này đúng là giai đoạn nhạy cảm. Quan hệ với các thành viên trong nhóm đã rạn nứt, còn công ty thì coi như cô đã “chết lâm sàng”.

Tiếp theo, rất có thể sẽ là lúc họ đem hợp đồng của cô đi rao bán.

Tiếc rằng, chưa kịp bán thì scandal lại nổ ra, khiến hợp đồng của cô chẳng ai dám đυ.ng vào.

Nắm rõ tiến trình, trước khi rời quê, Dung Quang đã chờ được một cuộc điện thoại.

Đó là từ người quản lý đầu tiên của cô – Thái Hưởng – một người đàn bà chua ngoa, khó ưa, năng lực chẳng mấy nổi bật nhưng lại có biệt tài “gió chiều nào theo chiều ấy”, chính nhờ thế mà cô ta mới lăn lộn được đến giờ.

“Dung Quang?” Đầu dây bên kia, thấy cô bắt máy nhanh như chớp, còn thoáng ngẩn ra, cứ tưởng gọi nhầm số.

Lúc ấy, Dung Quang đang cùng bà nội “hưởng thụ” một bữa tối hiếm hoi dưới ánh nến, nhà bị cúp điện.

Nghe thấy tiếng điện thoại, cô bình thản trả lời:

“Là tôi đây, chị Thái.”

“Ờ." Giọng Thái Hưởng ở đầu dây bên kia vang lên, sau đó nói tiếp:

“Thứ bảy sáng có xe đến ký túc xá đón đi họp công ty. Cô đợi ở đấy.”

Nói xong chẳng buồn đợi Dung Quang phản hồi, bên kia liền dập máy thẳng tay.

Dung Quang vẻ mặt điềm nhiên, sau khi đối phương cúp máy vẫn lơ đãng “ừm” vài tiếng, thậm chí còn khẽ cười, nói với không vào khoảng không trước mặt:

“Vâng, chị Thái.”

Quả nhiên, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt hiếu kỳ của bà nội đang dõi theo.

Từ Minh Lị hỏi nhỏ:

“Quang Quang, là sếp cháu gọi à?”

“Vâng, bà ạ." Dung Quang cũng hạ giọng, vẻ mặt tươi rói:

“Sếp cháu nói có một bộ phim muốn giao cho cháu. Bảo sáng mai phải về lại thành phố B làm việc! Sau này cháu sẽ thành ngôi sao lớn đó!”