Nhưng mới vừa nghiêng đầu sang phải một góc mười lăm độ, anh đã nghe thấy giọng nói gấp gáp của đạo diễn trong tai nghe: "Đừng, đừng, đừng từ chối, kéo dài thời gian trước đã."
Anh quay phim cứng người, giữ nguyên tư thế nghiêng đầu mười lăm độ, từ sau máy quay lộ mặt ra: "Chờ một chút, để tôi liên hệ với bên đạo diễn đã, quy trình có hơi phức tạp, chắc mất khoảng..."
"Nửa tiếng, kéo dài nửa tiếng đã!"
"... Khoảng nửa tiếng."
Chúc Dư gật đầu như gà mổ thóc: "Được được, không thành vấn đề."
Chỉ nghĩ đến việc kiếm được mười nghìn tệ trong hai ngày, trái tim nhỏ bé của Chúc Dư đã đập thình thịch vì phấn khích, nên cậu tự nhiên không nhận ra điều gì bất thường. Trong khi đó, Kha Nghĩa - người đã có vài năm lăn lộn trong giới giải trí - chỉ cần nhìn anh quay phim một cái đã đoán ra được sự do dự của ê-kíp chương trình.
Xem ra cái người tên Chúc Dư này rất được khán giả yêu thích. Cũng dễ hiểu, với ngoại hình này, quăng đại vào showbiz thì cũng thuộc vào hàng top, ai mà không có đam mê ngắm trai đẹp chứ?
"Vậy ngồi xuống nghỉ cùng đi." Kha Nghĩa quét sạch lá rụng trên gốc cây bên cạnh, vẫy tay mời Chúc Dư.
Chúc Dư lon ton chạy đến ngồi xuống, lục từ trong giỏ tre ra mấy quả nhỏ vừa nãy cậu nhặt được, đưa đến trước mặt Kha Nghĩa: "Ăn không?"
"Đây là gì vậy?"
"Trù lý, còn gọi là me rừng." Chúc Dư chỉ lên ngọn cây phía trên, trên đó đang treo lủng lẳng những chùm trù lý, tròn tròn nhỏ nhỏ như những chùm nho: "Ở Đông Bắc rất thường thấy, vị ngọt xen lẫn vị chát, có thể kiện tỳ khai vị (1), nhuận tràng thông tiện (2)... cho nên đừng ăn nhiều."
(1) Kiện tỳ khai vị: Nhấn mạnh tác dụng kiện tỳ (củng cố chức năng tỳ vị), giúp ăn ngon miệng.
(2) Nhuận tràng thông tiện: Nhấn mạnh tác dụng làm trơn ruột, giúp đi tiêu dễ dàng.
Kha Nghĩa đang định ném vài quả vào miệng bỗng cứng người, trong đầu hiện lên một hình ảnh không mấy đẹp đẽ.
Chúc Dư mắt cong lên, cười khẽ như một chú mèo nhỏ vừa bắt được cá, rồi lại nhét thêm một chùm vào tay Kha Nghĩa: “Đừng lo, ăn một chút thì không sao đâu."
Kha Nghĩa nhìn đôi môi và hàm răng của Chúc Dư đã bị nhuộm đen bởi nước quả trù lý, theo bản năng liếc nhìn máy quay rồi quyết định đặt quả xuống: "Ờ... thật ra tôi chưa khát, cũng không đói lắm."
Chúc Dư nghiêng đầu, nhìn Kha Nghĩa rồi lại nhìn về phía máy quay, trong lòng chợt dấy lên nghi ngờ: "Các anh... thật sự là đến để quay về sinh tồn nơi hoang dã à?"
Sự đề phòng không hề che giấu của cậu khiến Kha Nghĩa cứng họng: "... Đương nhiên."
[Bình luận trực tiếp]
[Ha ha ha ha ha, cười chết mất, đứa nhỏ này thật sự là không biết giả vờ chút nào hết!]
[Đúng vậy, đã là sinh tồn hoang dã thì còn kén chọn đồ ăn cái gì, có cái ăn là may rồi!]
[Đợi đến lúc đói thì tự khắc biết, xem lúc đó cậu ta còn quan tâm hình tượng nữa không.]
[Kha Nghĩa chỉ là do thói quen nghề nghiệp thôi, cậu ấy là người mới tham gia chương trình sinh tồn mà, hy vọng mọi người bao dung hơn, cho cậu ấy chút thời gian thích ứng.]
[Cái cậu Chúc Dư này sao tôi nhìn cứ thấy quen mắt.]
[Chúc Dư cảnh giác hơi muộn rồi đó (cười ra nước mắt.jpg).]
...
Bình luận trực tiếp trên mạng vô cùng sôi nổi, đôi mắt của tổng đạo diễn Hứa Đông cũng ánh lên vẻ phấn khích.
"Xuyên Qua Vùng Đất Không Người" đã bước sang mùa thứ ba, mà một chương trình càng kéo dài, việc giữ vững danh tiếng lại càng khó khăn hơn. Ban đầu, ê-kíp vốn dĩ chỉ cần dùng lại kịch bản của hai mùa trước, tuy thiếu sáng tạo nhưng ít nhất sẽ không xảy ra sai sót. Thế nhưng, ngay trước khi mùa thứ ba lên sóng, nhà đầu tư của họ là giải trí Diệu Huy lại bị tập đoàn Hoàn Vũ thâu tóm, ông chủ mới đã mạnh tay cắt giảm hàng loạt dự án không thương tiếc, trong đó có "Xuyên Qua Vùng Đất Không Người".
Đạo diễn Hứa Đông không muốn từ bỏ, tự mình chạy đến tập đoàn Hoàn Vũ thương lượng. Cuối cùng, ông đánh cược bằng một thỏa thuận đầu tư có điều kiện để cứu chương trình.