Sinh Tồn Nơi Hoang Dã, Tôi Chỉ Muốn Hái Thuốc Thôi Mà

Chương 5: Ngày thứ hai của chương trình thực tế, hãy cho cậu ấy tham gia (1)

Chúc Dư thiếu tiền, thật sự rất thiếu tiền.

Nói ra thì đây vẫn là lần đầu tiên cậu phải nếm trải mùi vị lo lắng vì tiền. Nhớ lại trước đây, cậu có thể tự hào nói một câu: "Tôi không có khái niệm về tiền."

Vốn là truyền nhân của một gia tộc Đông y lâu đời, là út ít trong nhà được cha mẹ cưng chiều hết mực. Trên có các sư huynh sư tỷ đảm đương việc chữa bệnh, nên cậu thoải mái theo đuổi đam mê, ngày ngày leo núi lặn rừng chỉ để nghiên cứu sự khác biệt giữa dược tính của thảo dược hoang dã và trồng trọt, nỗ lực nâng cao chất lượng dược liệu.

Nhưng vào ba năm trước, cậu xuyên không.

Chuyện xảy ra trong một chuyến khảo sát thực địa thường lệ, cậu gặp một nhóm phượt thủ thiếu kinh nghiệm bị lạc đường, cuối cùng vì cứu người mà ngã xuống vách núi. Khi tỉnh lại lần nữa, cậu phát hiện mình đã đến một thế giới vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Cậu vẫn tên là Chúc Dư, không những ngoại hình không thay đổi, thậm chí vết bớt hình lá liễu màu đỏ nhạt ở vai trái phía sau cũng vẫn còn. Chỉ có điều, cậu biến thành một idol nhỏ hạng B không tiếng tăm trong showbiz.

Vừa xuyên đến chưa kịp hiểu rõ tình hình, cậu đã theo bản năng dùng ngân châm để cứu một đồng nghiệp tên Từ Hướng Vãn. Kết quả cậu bị đồng nghiệp tố hành nghề y không phép, lên thẳng hot search, bị công ty chủ quản hủy hợp đồng và còn phải bồi thường thêm 30.000 nhân dân tệ (khoảng 105 triệu VNĐ).

Sau đó, cậu mang theo số tiền tiết kiệm chưa đến bốn chữ số kéo hành lý về quê "Chúc Dư", cũng dần dần hiểu rõ tình hình.

Đây là một thế giới song song do hiệu ứng cánh bướm tạo ra. Ngay từ đầu thời kỳ lập quốc, vì phát triển kinh tế, mọi người bắt đầu chặt phá rừng ồ ạt, kết quả dẫn đến một trận lở đất nghiêm trọng, một thôn làng bị vùi lấp toàn bộ, không một ai sống sót, trong đó còn có một nhân vật quan trọng của quốc gia. Từ đó, các dự luật về bảo vệ môi trường đã được đưa ra sớm hơn gần ba mươi năm so với thế giới cũ của Chúc Dư.

Mà trong thế giới song song này, tài nguyên động thực vật ở đây phong phú đến bất ngờ. Vì thế, việc hái thuốc trên núi, một việc mà ở thế giới ban đầu của cậu chỉ cần sơ sẩy một chút là dẫn đến "tận diệt", lại trở thành một trong những nguồn thu nhập kinh tế hiện tại của cậu.

Đây cũng coi như là chuyện đáng mừng duy nhất sau khi cậu xuyên không, ngoài việc còn sống.

Những thảo dược trước kia chỉ dám ngắm nhìn từ xa, nhiều nhất chỉ dám hái trộm vài phiến lá về để nghiên cứu dược tính của nó, giờ đây lại bị cậu tùy tiện ném vào giỏ. Cậu thoải mái sử dụng mà không cần lo lắng về danh sách thực vật cần bảo tồn, không sợ vô tình dẫm phải luật pháp rồi phải vào đồn ngồi uống trà với mấy chú cảnh sát.

Nhưng với công việc bán thuốc này, Chúc Dư chỉ có thể kiếm được một chút tiền công. Ba năm qua, cậu cũng mới chỉ tích cóp được mấy chục nghìn nhân dân tệ, so với mục tiêu ban đầu thì kém quá xa. Bởi vậy, khi vừa nghe nói tham gia chương trình này ba ngày ít nhất có thể kiếm được 10.000 tệ, mắt cậu lập tức sáng lên, liền hỏi ngay câu đó:

"Tôi có thể tham gia không?"

Anh quay phim bị hỏi thì ngớ cả người, đôi mắt sau ống kính mở to đầy mê man.

Đây vẫn là lần đầu tiên có người muốn gia nhập giữa chừng... không, chính xác mà nói, đây vẫn là lần đầu tiên gặp được một người ngoài tổ chương trình trên đường quay.

"Xuyên Qua Vùng Đất Không Người", nghe tên là đã biết định vị của chương trình. Địa điểm quay được chọn tự nhiên là những nơi hoang vu và hẻo lánh nhất. Dù mùa này có người nổi tiếng tham gia, họ vẫn chọn rừng nguyên sinh Ngọc Long - khu rừng nguyên sinh lớn thứ ba thế giới. Ngay cả vùng đệm cũng hiếm dấu chân con người.

Ít nhất là khi ê-kíp khảo sát tuyến đường, hiếm khi phát hiện dấu vết của con người.

Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, việc chương trình đột ngột thêm người, lại còn là người bình thường, gần như là không thể. Vì thế, theo bản năng, anh quay phim định lắc đầu từ chối.