Mau Đuổi Theo! Cô Bé Kia Lại Cõng Họ Đi Làm Trò Huyền Học Rồi!

Chương 4: Xuống núi (4)

Hoa Chiêu lúc này đang bực bội, nào có hơi sức mà đôi co với ả ta?

“Mày cũng cút cho tao!”

Nói xong, Hoa Chiêu liền vung tay, ném thẳng một lá bùa ra ngoài.

Lệ quỷ áo đỏ vừa mới bị thương nặng, lúc này đúng vào thời điểm mà ả đang suy yếu nhất. Ả vốn định lẩn về hang ổ để hồi phục, nhưng đúng lúc lại gặp phải một món đồ bổ tuyệt hảo —một con nhóc mang linh khí dồi dào!

Gϊếŧ nó để bổ khí, không phải là quá hợp lý hay sao?

Thế nhưng ả không ngờ, con nhóc này lại là một tên đạo sĩ thúi!

Những năm qua, không phải ả chưa từng gặp đạo sĩ muốn tiêu diệt mình. Nhưng bọn chúng đều là lũ vô dụng, tu vi quá thấp, cuối cùng không gϊếŧ được ả mà còn bị phản phệ, trở thành nguồn bổ dưỡng cho ả tu luyện.

Nhưng lúc này…

Chỉ một lá bùa của con nhóc kia đã khiến cho đồng bọn của ả tan thành tro bụi!

Tu vi của con nhóc này… tuyệt đối không hề thấp!

Tâm lý bình tĩnh không hề hoảng loạn, ra tay lại dứt khoát, tàn nhẫn…

Từ trước đến nay, ả chưa từng gặp một đạo sĩ nào đáng sợ như thế!

Nếu bản thân không bị thương, có lẽ ả còn có thể đấu một trận với con nhóc này, thậm chí là tìm cơ hội gϊếŧ nó để bồi bổ cho mình.

Nhưng mà hiện tại…

Lệ quỷ áo đỏ đã tận mắt chứng kiến uy lực của lá bùa kia, trong lòng lập tức vang lên một hồi chuông cảnh báo!

Ả xoay người bỏ chạy, nhưng còn chưa kịp chạy xa thì lá bùa đã bay đến, đánh trúng ngay người.

“A!!”

Một tiếng hét thê lương vang vọng cắt ngang bầu trời đêm.

Lệ quỷ áo đỏ từ trên không rơi mạnh xuống đất, tấm lưng bị lá bùa thiêu cháy thủng một lỗ, khói đen không ngừng bốc lên.

Hoa Chiêu chậm rãi bước tới, giọng điệu lạnh nhạt nhưng đầy châm chọc: “Dám chọc vào tao? Xem như các người tự tìm đường chết rồi.”

Nữ quỷ ôm lấy ngực, vẻ mặt đau đớn, yếu ớt cầu xin: “Đại sư, xin ngài tha cho tôi! Tôi thề sau này sẽ không làm điều ác nữa.”

Hoa Chiêu cười lạnh, tiếp tục tiến gần hơn, ánh mắt sắc bén như dao: “Những người từng cầu xin mày trước khi chết… Mày có tha cho họ không?”

“Không… Tôi không muốn hồn phi phách tán! Đại sư, tôi biết sai rồi, xin ngài đừng gϊếŧ tôi…”

Nữ quỷ hoảng hốt nhìn chằm chằm vào tấm “ngũ lôi phù” trong tay Hoa Chiêu, cả người run rẩy, đồng thời lặng lẽ lùi dần về phía sau, cố tìm cơ hội chạy trốn.

Ngay khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn một bước, đáy mắt lệ quỷ áo đỏ chợt lóe lên vẻ hung ác!

Cánh tay vốn đang giấu phía sau lập tức vung ra, bàn tay đầy móng vuốt sắc nhọn bất ngờ lao thẳng đến cổ họng của Hoa Chiêu!