Nuôi Con Thời Mạt Thế

Chương 3

Khóe môi cô hơi nhếch lên thành một nụ cười nhẹ, để lộ đôi lúm đồng tiền nho nhỏ hai bên má. Ánh đèn cảm ứng trên tủ gương phòng tắm chiếu rọi lên mặt càng tôn lên làn da trắng nõn, mịn màng tưởng chừng như chạm vào là vỡ của cô.

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn là hình mẫu con nhà người ta trong mắt các bậc phụ huynh xung quanh – không chỉ xinh đẹp mà thành tích học tập cũng thuộc hàng top.

Thế nhưng suốt ba năm tận thế, cô đã sớm sống chẳng ra người, chẳng ra ma, da dẻ vàng vọt, xám xịt, mặt đầy những vết nứt nẻ vì giá lạnh và cháy nắng. Trong một lần ra ngoài tìm vật tư, má trái của cô còn bị rạch một vết sẹo dài ngoằng, kéo từ khóe môi đến tận mang tai.

Các bệnh viện trong thành phố đã tê liệt ngay từ khi trận mưa như trút nước bắt đầu. Thẩm Uyển đã phải dùng tất cả vật tư mình có để đổi lấy hai viên thuốc kháng sinh với giá cắt cổ, nhờ vậy mới giữ lại được mạng sống. Thế nhưng, vết sẹo trên mặt thì vĩnh viễn không cách nào xóa bỏ.

Trong cái rủi lại có cái may, cũng chính vết sẹo dữ tợn này đã giúp cô vô số lần thoát khỏi nanh vuốt của đám cặn bã. Những kẻ có ý đồ bất chính với cô, khi nhìn thấy vết sẹo xấu xí trên mặt đều vừa chửi rủa vừa bỏ đi, thậm chí có kẻ còn tiện chân đá thêm vài cú.

Vào thời khắc tận thế, nếu không đủ thực lực thì một khuôn mặt xinh đẹp chẳng khác nào lá bùa đòi mạng.

Sau khi chỉnh trang lại bản thân một chút, Thẩm Uyển cầm lấy điện thoại và chìa khóa xe rồi chuẩn bị ra ngoài. Cô phải đến trường mẫu giáo để đón Thẩm Mặc Mặc về nhà.

Ở kiếp trước, vào cái đêm giá rét khắc nghiệt ập đến, Mặc Mặc đã lặng lẽ rời bỏ cô mà đi. Chỉ còn mình cô sống sót một cách khổ sở, lay lắt qua ngày như một cái xác không hồn.

Cậu bé Thẩm Mặc Mặc rất tự lập, buổi tối luôn muốn tự mình ngủ trên chiếc giường nhỏ. Nếu không phải vì thế, có lẽ thằng bé đã không chìm vào giấc ngủ ngàn thu trong cái đêm đông lạnh thấu xương ấy.

Hai ngày trước, Thẩm Mặc Mặc vừa tròn hai tuổi. Vì bận đi làm, ban ngày cô đều gửi bé đến lớp học giáo dục sớm ở trường mẫu giáo, chờ tan làm mới đón con về.

Thẩm Uyển siết chặt nắm tay. Kiếp này, cho dù thiên tai có tàn khốc thế nào đi nữa, cô nhất định phải bảo vệ tốt cho người thân duy nhất của mình là Mặc Mặc.

Cô bước ra khỏi thang máy, xuống đến bãi đỗ xe tầng hầm, bỗng thoáng chút hoang mang. Đã quá lâu rồi, cô không còn nhớ mình đã đậu xe ở chỗ nào nữa.