Thiếu Gia Thật Thực Ra Cũng Là Giả

Chương 15

EDIT: HẠ

Bạch Thập Tam hoàn toàn không biết người khác đang nghĩ gì, hắn chỉ tròn mắt nhìn Tiêu Khởi, giọng trong trẻo dễ nghe: “Ta tắm xong rồi, quần áo rất đẹp, cảm ơn đại ca ca.”

Nếu bỏ qua cách xưng hô “Đại ca ca xinh đẹp” thì đúng là rất lễ phép.

Đám thuộc hạ đều đứng thẳng tắp, ánh mắt thì hoặc là vô tình hoặc là cố ý lén liếc về phía Tiêu Khởi.

Không thể không nói, trước kia Vương gia nhà bọn họ luôn giữ bộ mặt lạnh nên không ai để ý, hiện tại bị nhắc tới mới phát hiện, quả thực là rất tuấn tú.

Chỉ tiếc khí thế của người này quá áp bức, hiếm có người có thể nhìn thẳng vào gương mặt này của y chứ đừng nói là thưởng thức.

Ngụy Huyền Phượng nhìn Vương gia nhà mình, lại nhìn vị thiếu gia thật ngốc nghếch kia, âm thầm quyết định phải thay đối phương nói một câu, chỉ một câu… Còn sau đó hắn sống hay chết, hắn ta không dám lo nhiều, dù sao bản thân hắn ta cũng muốn giữ mạng.

“À thì, vương, vương gia, đầu óc hắn có chút, không được minh mẫn…” Lời nói có gì không ổn thì cũng đừng chấp nhặt với hắn.

Nhưng lời còn chưa dứt, hắn ta đã thấy Bạch Thập Tam quay đầu nhìn sang. Phát hiện người nói chuyện là người đã đưa giày mới cho mình, Bạch Thập Tam không khỏi nhíu mày: “Ta còn cho rằng ngươi là người tốt, không ngờ lại đi chế giễu kẻ khác là ngốc, ngươi không biết người tự coi mình là thông minh như ngươi, thường lại chính là trò cười lớn nhất sao?”

Ngụy Huyền Phượng: “Ta…”

Khoảnh khắc ấy, hắn ta thật sự cảm thấy bản thân giống như một trò hề.

Vị công tử này, ta đang nói đỡ cho ngươi đó, ngươi không những đi ra phá đám, thậm chí còn tạt cho ta một chậu nước lạnh?

Thấy dáng vẻ có khổ mà không thể nói ra của hắn ta, Tiêu Khởi lại cười khẽ: “Là do ngươi nói trước, cho nên cũng đừng so đo với người ta.”

Ngụy Huyền Phượng: “…”

Tốt lắm, cái bumerang này giờ ghim thẳng vào người ta rồi đúng không?

Chẳng qua nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội “ta không biết gì cũng không làm gì” của Bạch Thập Tam, hắn ta còn có thể làm gì?

“Đúng vậy, là ta sai, ta không nên nói ngươi ngốc.”

Ngụy Huyền Phượng thở dài nói.

Thấy đối phương biết nhận sai, Bạch Thập Tam mới rộng lượng tha thứ: “Biết sai mà sửa là tốt, sau này đừng như thế nữa.”

Chỉ nhìn điệu bộ của hắn lúc này, đúng là không thể nhìn ra đây là một tên ngốc. Nhưng xem xét lại toàn bộ sự việc, ngay cả Ngụy Huyền Phượng đang nói đỡ cho mình hắn cũng chẳng nhận ra, còn trách đối phương nói hắn ngốc, thì đủ để thấy được, đầu óc của người này đúng là không được bình thường.

Ngụy Huyền Phượng thầm nghĩ, hắn ta cũng từng gặp được không ít người ngốc, nhưng kiểu ngốc như thế này thì đúng là lần đầu hắn ta mới gặp phải.

Thật đúng là không giống người thường.

Lại nhìn sang vương gia nhà mình, y vẫn đang ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt như đang suy tư điều gì. Có lẽ vì người cuối cùng “Chịu thiệt” là hắn ta, cho nên hình như tâm trạng Vương gia cũng không đến nỗi tệ đúng không?

Thực ra Tiêu Khởi chỉ đang cảm thấy, người này thật sự rất thú vị.

Mặc dù đám thuộc hạ không nhận ra, nhưng y thì lại nhìn ra được, thật ra đôi giày vải rách kia là một món pháp khí. Đương nhiên vì bề ngoài cũ nát, nên hiệu quả phụ trợ cũng không mạnh. Nếu không phải vì hiệu quả quá yếu, cần phải đi vào mới phát huy được tác dụng, thì Ngụy Huyền Phượng cũng không thể hoàn toàn không cảm nhận được gì.

Có pháp khí, còn có thể gϊếŧ chết cả một người thức tỉnh cấp Hoàng, huống chi, tên ngốc này lại không ngốc giống với người thường.

Nhưng hắn lại giống như một người ngốc thật.

Nếu không hắn cũng không cần thiết phải “lấy oán trả ơn” Ngụy Huyền Phượng như thế, quan trọng nhất chính là nếu thật sự chỉ đang giả ngốc, thì rất nhiều chi tiết cần phải giả vờ tốt hơn nhiều, không nên có nhiều mâu thuẫn như vậy.

Nghĩ tới đây, y chỉ tay về phía đôi giày đặt trên bàn: “Đôi giày kia, ngươi còn muốn không?”

Bạch Thập Tam nhìn theo.

Thực ra khi bước vào trò chơi lần nữa, hắn đã nghĩ đến đôi giày này.

Dù sao ở kiếp này tạm không nói đến chuyện hắn có phải công tử của Hầu phủ hay không, thì sự thật là hắn đã lớn lên trong một thôn trang nhỏ ở một vùng hẻo lánh như Quỳnh Nhai. Vì nơi đó xa xôi, lại không giống như đời trước từng làm Nhàn Vương nên được tiếp xúc rộng, không chỉ biết được thân thế yêu quái của mình mà còn biết rõ mẫu thân ruột là công chúa nhân ngư.

Nhưng ở kiếp này, đối với những chuyện không phải ai cũng biết, hắn cũng không biết quá nhiều, đôi giày trong trò chơi này rốt cuộc là cái gì, bên ngoài có vật tương tự hay không, hắn hoàn toàn không nắm rõ.

Cho nên nếu có thể lấy lại, đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng dù sao hắn cũng là một đứa ngốc, vì để đề phòng hành động của mình sẽ khiến đôi giày không mấy nổi bật này bị người khác chú ý, cho nên hắn vốn không định lấy lại nó khi trí thông minh còn chưa khôi phục.

Nhưng hiện tại là người ta chủ động hỏi, chương trình lấy lại giày đã được lập trình sẵn trong đầu hắn lập tức hoạt động, hắn không chút do dự gật đầu đồng ý.

Dù ngốc, nhưng hắn vẫn lờ mờ nhận ra đôi giày này không hề tầm thường, vậy nên lúc đưa tay lấy lại, hắn không quên nhìn về phía Tiêu Khởi, tha thiết nói: “Đại ca ca, ngươi thật sự không cần sao?”

Tiêu Khởi càng cảm thấy thú vị: “Nếu ta cần, ngươi sẽ cho ta sao?”

Bạch Thập Tam cúi đầu nhìn đôi giày rách đang ôm trong ngực, lại ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Khởi. Tuy rằng rất muốn lấy lại giày, nhưng nếu đại ca ca xinh đẹp đã muốn… Hắn cắn răng, gật đầu thật mạnh: “Ừm,”

Lần này Tiêu Khởi thật sự hơi ngẩn ra, đồ vật quý giá như vậy mà cũng đồng ý đưa cho y.

Bên kia, Ngụy Huyền Phượng cũng có vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng, chẳng qua chỉ là một đôi giày vải rách mà thôi, có cần phải nâng niu như báu vật thế kia không?

Vương gia của bọn họ có thứ tốt gì chưa từng nhìn thấy qua…

Đúng lúc này, tiểu quản sự của phủ Bình Viễn Hầu đã đi theo tiểu nhị bước lên lầu hai.

Từ sau khi Bạch Thập Tam bị Hoài Vương gọi đi, lòng tiểu quản sự này vẫn luôn nóng như lửa đốt. Gã vừa mong vị nhị thiếu gia lớn lên ở bên ngoài này chọc giận Hoài Vương, tốt nhất là bị Hoài Vương trực tiếp chém chết bằng một đao, như vậy gã cũng bớt việc. Nhưng gã cũng sợ đối phương lọt vào mắt xanh của Hoài Vương điện hạ, như vậy đối với đại thiếu gia đúng là tai họa.

Gã nghĩ, dù sao Bạch Thập Tam cũng xuất thân quê mùa, hơn nữa còn là một đứa ngốc, cho dù có đẹp thì cũng không thể lọt vào mắt của Vương gia được.

Dù nghĩ là như thế, nhưng người không đặt dưới mí mắt mình, gã vẫn không yên tâm.

Chẳng qua lúc người vừa bị gọi đi, gã cũng không dám đi theo cùng.

Thành ra gã vẫn chần chừ mãi ở bên kia, hiện tại mới dám đi tới nơi này.

Tất nhiên, trước khi lên lầu gã cũng đã chuẩn bị kỹ. Cung kính hành lễ với Hoài Vương trước, nói mấy lời hay rồi mới mở miệng: “Nhị thiếu gia trước đây từng lưu lạc bên ngoài, không có bao nhiêu y phục ra hồn, hiện tại vất vả lắm mới vào được thành, tiểu nhân liền vội vàng sai người đi đặt mua. Có điều vẫn cần nhị thiếu gia qua bên kia một chuyến, để chúng ta đo kích cỡ thay cho thiếu gia…”

Tiêu Khởi cười như không cười liếc gã.

Lời nói của người này rõ ràng là đang ám chỉ, trước kia Bạch Thập Tam khổ cực như vậy đều là do đầu óc hắn không tốt, hơn nữa lưu lạc ở bên ngoài. Mà bọn họ vừa mới đón người về, chưa kịp chuẩn bị đồ dùng, cho nên mới xuất hiện cảnh tượng xấu hổ không có đồ để thay như khi nãy.

Nhưng tạm không nói đến những thứ khác, chỉ riêng chuyện vừa vào thành đã tự lo cho mình trước, ném chủ tử ở một bên, đây đã là tội lớn rồi.

Đầu tiên là bất kính với chủ tử, hiện tại lại chạy tới đây giở trò bịp bợm với y, việc này chẳng khác gì đang nói: “Ngươi coi ta là kẻ ngốc đúng không?”

Ngụy Huyền Phượng lộ vẻ hả hê nhìn tiểu quản sự này, Đừng nghe bên ngoài đồn đại ghê gớm, thực ra chỉ cần không phạm sai lầm chọc giận Vương gia, thì Hoài Vương điện hạ cũng không phải người không nói lý.

Nhưng nếu đã làm sai còn không chịu nhận phạt, thậm chí còn kiếm cớ để thoái thác, vậy thì…

“Kéo xuống, phạt 80 trượng.” Quả nhiên, Tiêu Khởi lạnh lùng ra lệnh.

Tiểu quản sự lập tức hồn bay phách lạc, quỳ sụp xuống đất xin tha: “Vương gia tha mạng, vương gia tha mạng…” Van xin mãi vẫn không thấy Tiêu Khởi động lòng, gã lập tức nói: “Tiểu nhân dù sao cũng là người của Hầu phủ…”

Chưa kịp dứt lời, hắn đã bị Ngụy Huyền Phượng xách cổ lôi đi. Nghe vậy Ngụy Huyền Phượng cười lạnh nói: “Đừng nói là phủ Bình Viễn Hầu, cho dù là người bên cạnh hoàng tử, phạm sai lầm, Vương gia nhà ta còn không phạt được chắc?”

Nói xong hắn cũng không dừng lại, cứ thế kéo người ra ngoài.

Lúc này chợt nghe Tiêu Khởi gọi lại: “Khoan đã.”

Ngụy Huyền Phượng sửng sốt: “Vương gia?”