EDIT: HẠ
Vũ khí của Thiên Âm có liên quan đến âm thanh, hơn nữa vũ khí không chỉ giới hạn trong một loại duy nhất, những nhạc cụ như sáo, đàn cổ linh tinh thứ gì cũng có, chỉ cần người chơi có thể sử dụng, nghe đâu thậm chí cả mõ cũng được coi là một loại vũ khí tấn công.
Dĩ nhiên lúc mới nhập môn thì người chơi chỉ được tặng một cây sáo trúc bình thường.
Điểm này đúng là rất hợp với truyền thuyết về nhân ngư, theo Bạch Thập Tam biết, từ trước tới nay, giọng hát của nhân ngư vốn là tuyệt kỹ, rất nhiều thuật pháp chỉ cần dùng giọng nói là có thể thi triển được.
Từ sau khi có thể mang trang bị trong trò chơi ra ngoài hiện thực, hắn càng ngày càng không xem đây là một trò chơi bình thường.
Trước đây hắn chỉ có một kỹ năng là Nghênh Phong Trảm, kỹ năng này phụ thuộc vào lực lượng để gây thêm sát thương, cho nên quần áo và vũ khí đều tăng cường thuộc tính lực. Hiện tại đã đổi nghề, dĩ nhiên cũng phải đổi cả vũ khí lẫn trang phục.
Lúc nhập môn hệ thống có đưa tặng vũ khí, nhưng quần áo và giày dép linh tinh thì chỉ có thể dùng tạm đồ đã nhặt được trước đó. Chẳng qua trang bị quái rơi ra thì phải dựa hoàn toàn vào vận khí, hiện tại trong tay Bạch Thập Tam chỉ có áo trên và giày là trang bị pháp hệ, còn về những thứ khác, tiếp tục làm nhiệm vụ môn phái sẽ dần nhận được trang bị hoàn chỉnh. Nghe nói sau này khi lên cấp bậc cao, người chơi còn được tiến vào phó bản.
Tất nhiên đó là chuyện của sau này, hiện tại còn chưa liên quan gì đến hắn, hắn thay lại trang bị một lượt, sau đó cộng toàn bộ 30 điểm tự do mà mình tích góp được vào hết chỉ số pháp.
Giao diện cá nhân hiện tại đã biến thành:
Tên người chơi: Nhàn Vương.
Trạng thái thân thể: [Đang trúng độc].
Cấp bậc: 10 (20% kinh nghiệm).
Môn phái: Thiên Âm (Yêu tộc – Nhân ngư).
Bang phái: Không.
Giá trị sinh mệnh: 850.
Giá trị pháp lực: 970.
Thể: 50 + 35 (Trang bị cộng thêm).
Pháp: 80 + 17 (Trang bị cộng thêm).
Lực: 120 + 20 (Trang bị cộng thêm).
Nhanh nhẹn: 100.
Phòng ngự: 120.
Sau khi thay trang bị, sát thương của Nghênh Phong Trảm đã giảm đi một chút, nhưng sát thương của Tế Vũ Miên Miên lại tăng lên kha khá, dù sao hắn cũng đã đổi một vài trang bị từ tăng lực sang thành tăng pháp.
Đống trang bị cũ Bạch Thập Tam cũng không nỡ vứt, hắn nhét toàn bộ vào trong ba lô.
Xong xuôi mới thoát khỏi trò chơi.
Dù sao trong hiện thực hắn còn đang tắm, cũng không thể tắm mấy canh giờ liền được. Lúc ra ngoài, nước cũng đã sắp lạnh, hắn nhanh chóng lau khô người rồi đổi một bộ quần áo khác.
Bộ quần áo này là đồ mới nguyên, lúc hắn tắm rửa Tiêu Khởi đã sai người đi mua. Giày cũng là như vậy, đôi lần này hoàn toàn vừa khít với chân hắn.
Kích thước giày có lẽ là mua theo đôi giày vải rách mà hắn đã lấy ra từ trong trò chơi.
Tất nhiên lúc này Bạch Thập Tam cũng không nghĩ được nhiều như vậy, hắn vui vẻ thay đồ mới, chỉnh lại tóc tai quần áo một lúc rồi mới bước ra ngoài.
Lúc này đám người Tiêu Khởi đang chờ ở bên ngoài, Ngụy Huyền Phượng ngồi ở một bên liên tục nhìn về phía cửa, không nhịn được nói: “Hay là hắn không biết mặc quần áo, cho nên mới không ra ngoài được?”
Sau đó hắn ta liền nhận được ánh mắt như đang xem đồ ngốc của vương gia nhà mình.
Ngụy Huyền Phượng: “…”
“Được rồi, khả năng này không lớn.” Hắn ta tự lẩm bẩm: “Dù sao cũng sống một mình mấy chục năm rồi mà, ha hả.”
Những người khác đồng loạt cách xa hắn ta hai mét, không muốn bị lây sự lắm lời do ảnh hưởng từ việc thức tỉnh huyết mạch của người này.
Đám người chuyển ánh mắt về phía vương gia nhà mình, lúc này Tiêu Khởi đang nhìn chằm chằm vào đôi giày đặt ở trên bàn. Đôi giày kia không phải thứ khác, chính là đôi giày vải rách mà Bạch Thập Tam đã đưa cho Ngụy Huyền Phượng khi nãy.
Đôi giày này có vấn đề gì sao?
Một thuộc hạ trong số đó vừa định lên tiếng hỏi chuyện, hắn ta đã nghe thấy Tiêu Khởi nói một câu: “Kinh thành cách Quỳnh Nhai vài ngàn dặm, tin tức truyền đi cũng chậm, hiện tại mới đến đón người, xem ra khoảng một tháng trước, bọn họ mới biết được tin tức. Người trong kinh dù có nắm tin tức nhanh đến đâu, thì cùng lắm cũng chỉ biết là ôm nhầm con, sao có thể biết được cả chuyện hài tử bị ôm sai là một đứa ngốc được?”
Mọi người nghe xong cũng cảm thấy đúng, chuyện này đúng là có chút kỳ lạ.
Vì thế cả đám liền nhìn về phía Ngụy Huyền Phượng.
Người sau vội vàng lên tiếng: “Người lưu đày trong triều ta thường sẽ được đưa đến hai nơi, một là đi về phía bắc đến Ninh Cổ Tháp, một là về phía nam đến Quỳnh Nhai bên này, có không ít quan lại trong kinh thành từng đi tới Quỳnh Nhai, trong đó có một vị sắp được phục chức, tình cờ gặp được vị thiếu gia thật này ở nơi đó, thấy tướng mạo tương tự, tuổi tác cũng hợp, trong lòng liền thấy nghi ngờ. Sau đó có một ngày lão đi uống rượu với người ta, uống nhiều liền nói nhăng nói cuội, thế là tin đồn này đã lan ra khắp nơi, người người nhà nhà đều biết.”
Tóm lại đây chỉ là một chuyện trùng hợp.
“Lúc phủ Bình Viễn Hầu biết chuyện thì hơn nửa cái kinh thành cũng đã biết chuyện rồi, khiến bọn họ cũng…”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Bạch Thập Tam đã đi ra.
Hắn thò đầu ra trước, nhìn trái ngó phải, vừa thấy Tiêu Khởi, hai mắt hắn lập tức sáng ngời. Sau đó mở toang cửa bước ra, vừa đi vừa nói: “Đại ca ca xinh đẹp.”
Dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng lời nói thì…
Ngụy Huyền Phượng phản ứng đầu tiên, ngay sau đó là đám thuộc hạ, tất cả đều cứng người thành tượng gỗ, trong đầu lại nảy ra suy nghĩ, đại ca ca xinh đẹp là xưng hô gì thế?
Là, là đang gọi vương gia của bọn họ sao?