Thiếu Gia Thật Thực Ra Cũng Là Giả

Chương 7

EDIT: HẠ

“Chẳng qua vương gia cũng lợi hại thật đó, chỉ cần duỗi tay là có thể giải quyết gọn ghẽ tên không muốn làm người mà lại muốn làm gà kia, Mọi người nói xem, có phải ngài ấy lại mạnh lên rồi không?”

“Chắc chắn rồi!”

Mấy người còn muốn bàn tán thêm một lát, nhưng Tiêu Khởi ở bên kia đã nhìn sang nơi này, “Thu dọn đi, chuẩn bị xuống núi.”

Mọi người lập tức đi thu dọn chiến trường, mãi đến khi mọi thứ xong xuôi, bọn họ cũng không phát hiện, nội đan của tên kia là do Bạch Thập Tam đào đi, bọn họ còn cho rằng là Tiêu Khởi đã ra tay đánh nát.

Mà đến lúc xong việc, cơn mưa cũng đã tạnh, mọi người bắt đầu chuẩn bị xuống núi.

Dù sao cũng có không ít người bị thương cần chữa trị, huống hồ trên núi vốn có một quán trọ, giờ quán trọ này thế mà lại là giả, nếu còn không xuống núi, tối nay bọn họ sẽ phải qua đêm ở nơi này, như vậy sẽ càng bất tiện.

Bạch Thập Tam lại bị mời về xe ngựa.

Giày của hắn không biết đã rơi mất từ lúc nào, quần áo cũng có chút lộn xộn, đặc biệt là nửa người dưới, chỉ cần nhìn sơ qua là có thể nhìn thấy cẳng chân trắng nõn ẩn dưới lớp áo ngoài.

Thấy hắn đi chân trần, đám hạ nhân cũng không thèm để ý, Bạch Thập Tam cứ thế đi theo đám người tiến về phía xe ngựa.

Tiêu Khởi nhìn thấy, nhíu mày định sai người mang một đôi giày tới, nhưng lại thấy đối phương đã thoăn thoắt nhảy lên xe ngựa, động tác linh hoạt nhẹ nhàng, lúc xoay người đi vào, lòng bàn chân hắn hơi lộ ra. Mặc dù dính một chút nước bùn, nhưng lòng bàn chân cũng không bị cành khô hay đá nhọn làm bị thương.

Suýt nữa lại quên mất, thiếu niên này cũng không yếu ớt đáng thương như vẻ bề ngoài.

Bên kia, sau khi lên xe ngựa, Bạch Thập Tam lại vén rèm nhìn về phía này.

Dáng vẻ của người này rất đẹp, giọng nói cũng rất êm tai.

Đáng tiếc, bọn họ đều nói nhìn chằm chằm vào người khác như thế là vô lễ, không tốt, nên lúc nãy hắn cũng không dám nhìn nhiều. May mà bây giờ hắn đã trốn vào trong xe ngựa, muốn nhìn thế nào thì nhìn thế đó.

Ánh mắt kia quá rõ ràng, Hoài Vương điện hạ muốn bỏ qua cũng khó.

Y quay đầu nhìn lại, nghĩ rằng đối phương dù ít dù nhiều cũng sẽ bị dọa giật mình một chút. Nhưng không ngờ đôi mắt người kia càng trở nên sáng hơn, dáng vẻ cực kỳ hớn hở. Nhưng hình như đôi mắt kia cũng không nhìn thẳng vào y, như là không biết y đang nhìn chính mình.

Trông chẳng khác gì một đứa ngốc.

Tiêu Khởi lên ngựa chạy lấy người, đi được một đoạn rất xa, y mới không nhịn được hỏi thuộc hạ một câu: “Lúc nãy các ngươi nói hắn là kẻ ngốc?”

Đám người đi theo cũng không ngờ tới có một ngày vương gia của bọn họ sẽ quan tâm đến vấn đề loại này, sau một thoáng sửng sốt, một người nhanh nhảu đáp: “Trong kinh thành ai cũng đồn như vậy.”

“…” Tiêu Khởi nhíu mày: “Hắn trông có giống ngốc không?”

“Đúng là có hơi không giống lắm, nhưng thoạt nhìn cũng không quá thông minh!” Ngụy Huyền Phương nói: “Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn hắn luôn sống ở bên ngoài, cho dù phủ Bình Viễn Hầu có loạn thế nào thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn.”

Nếu người này từ nhỏ đã ở trong hầu phủ, vì muốn bảo vệ mình nên mới phải giả ngu thì còn có lý. Nhưng ở một nơi xa xôi hẻo lánh như Quỳnh Nhai, hắn cũng không cần thiết phải giả vờ.

Giả vờ cho một đám nông dân xem sao?

Chuyện này không hợp lý chút nào.

Mọi người nghĩ ngợi một lúc, cũng cảm thấy đúng, trong đó có một kẻ nhịn không được mà nói: “Không bàn đến chuyện hắn có ngốc hay không, nhưng hắn đúng là đẹp thật. Ta nhớ phu nhân quá cố của Bình Viễn Hầu từng là một trong bốn đại mỹ nhân của kinh thành đúng không? Hắn còn đẹp hơn cả mẫu thân hắn.”

Chuyện này thì đúng là sự thật.

Tiêu Khởi nhớ tới khuôn mặt nhỏ tinh xảo xinh đẹp kia, không thể không thừa nhận.

Hồi nhỏ, y từng gặp phu nhân chính thất của Bình Viễn Hầu, khuôn mặt kia của Bạch Thập Tam, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, một nửa nhan sắc kia là được thừa hưởng từ mỹ mạo của nàng. Còn một nửa còn lại, thậm chí còn vượt trội hơn cả mẹ.

Chẳng qua…

Một đứa ngốc, thật sự có thể gϊếŧ chết một người thức tỉnh huyết mạch gà đã tu luyện tới cấp Hoàng sao?

Bên kia.

Tiêu Khởi thúc ngựa rời đi trước, Bạch Thập Tam thò đầu ra nhưng không thấy bóng dáng của y đâu nữa, vì thế hắn chỉ có thể tiếc nuối rụt người vào trong xe ngựa.

Đến lúc này, hắn mới có thời gian để nhìn kỹ thứ đang hiện ra trước mắt.

Thứ này lơ lửng giữa không trung, không cản trở tầm nhìn nhưng cũng khó có thể bỏ qua.

Mặc dù hắn rất ngốc, nhưng khi nhìn thấy chuyện kỳ lạ như thế này, hắn cũng biết tạm thời không nên nói lung tung với những người khác. Nhìn thấy xung quanh vắng vẻ, lúc này hắn mới tò mò vươn tay ra chạm thử.

[Trò chơi “Tiên Yêu Kỳ Duyên” đã khởi động.]

[Đang đăng nhập tài khoản…]

[Đăng nhập thành công.]

Giây tiếp theo, ý thức của Bạch Thập Tam như bị kéo rời khỏi cơ thể, sau đó xuất hiện ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Cùng lúc đó, chỉ số thông minh của hắn cũng đã trở lại.