Tạm không nói đến chuyện phải xoay vòng vòng trong bụng ác yêu, Bạch Thập Tam thập chí còn cảm nhận được chỉ số thông minh của mình đang tụt dốc vô cùng nhanh chóng.
Ác yêu kia dường như cũng nhận ra hắn khó đối phó, nó đang chuẩn bị nhổ hắn ra ngoài.
Bạch Thập Tam đương nhiên không thể đi ra ngoài, ra ngoài rồi, hắn chắc chắn không thể đánh lại đối phương. Bất kể con yêu quái này thuộc chủng loại gì, dù bên ngoài có cứng rắn đến đâu, thì trong bụng vẫn là nơi mềm mại nhất, dễ bị công kích nhất.
Hắn cần phải nhân cơ hội lần này, gϊếŧ chết con ác yêu từ bên trong, sau đó mới chui ra ngoài, đó là cách duy nhất để sống sót.
Kế hoạch hoàn hảo nhất chính là xé toạc dạ dày của nó, sau đó lao thẳng tới vị trí tim và vị trí yêu đan.
Lúc Bạch Thập Tam âm thầm tính toán, hắn không hề biết rằng bên ngoài cũng đã xảy ra biến đổi lớn.
Không biết từ khi nào, một đoàn người cưỡi ngựa đã đội mưa đi lên núi. Người đi đầu mặc bộ đồ màu đen, phía sau là một nhóm người ăn mặc không hề theo khuôn mẫu, kiểu ăn mặc gì cũng có, thậm chí có kẻ còn cắm ba cây lông chim trên đầu.
“Đuổi theo cả đoạn đường, cuối cùng cũng bắt được tên này rồi.”
“Chứ còn gì nữa, tên này vừa độc ác vừa có tu vi cao, nếu không phải Vương gia tình cờ phát hiện thì e là chúng ta đã để mất dấu gã rồi, đến lúc đó, không biết còn phải để gã ăn bao nhiêu người mới có thể tìm lại được manh mối!”
Trong mưa to, bọn họ cũng lười không muốn nhiều lời, tất cả đều vội vàng thúc ngựa chạy lên núi.
Bọn họ sợ chậm một bước, tên kia sẽ lại chạy trốn.
Kẻ bọn họ đuổi theo là một người thức tỉnh huyết mạch gà, gã là người, nhưng có thể hóa thành gà, đồng thời còn sở hữu một số năng lực mà người thường không có. Gã đã gây ra vô số tội ác, nhưng nhờ có thực lực, gã đã chạy thoát rất nhiều lần, là một kẻ cực kỳ khó bắt.
Lần này có thể tiếp cận đối phương ngay khi gã còn ở trên núi, quả thực là vận may lớn.
Nhưng khi lên tới nơi, bọn họ lập tức phát hiện, sở dĩ gã không chạy trốn không phải là vì gã bị ngốc, mà là bởi vì gã đang ăn “Cơm”. Một loạt xe ngựa còn nguyên vẹn bên cạnh là minh chứng rõ ràng cho việc, tên “Gà” này vừa mới ăn người xong.
Nhưng kỳ lạ là, “Hắn đang làm gì thế?”
Mọi người cũng không hiểu nổi.
Thấy bọn họ, không phải đối phương nên nhanh chóng bỏ chạy sao, hay là vì có vương gia ở đây, cho nên gã đã sợ tới mức không dám chạy rồi?
Nhưng cũng không giống, chỉ thấy con gà trống lớn với bộ lông sặc sỡ kia đang không ngừng nhảy cẫng lên, đầu lắc lư điên cuồng, thỉnh thoảng còn kêu “Cục cục” một tiếng.
Đám người ngơ ngác nghĩ thầm, chẳng lẽ vì thức tỉnh huyết mạch loài gà nên gã đã tự xem mình là một con gà thật sự, đến mức quên mất rằng bản thân vẫn có thể nói tiếng người?
“Vương Gia?”
Lúc này, Tiêu Khởi mới lên tiếng: “Cứu người trước đã.”
Mọi người lập tức đáp lời.