Sáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày len qua khe cửa gỗ, chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của Tần Hạo. Liễu Nguyệt đứng bên giường, tay cầm một bát cháo trắng còn nghi ngút khói, khẽ khuấy nhẹ để nguội bớt. Nàng đã quyết định từ hôm qua rằng sẽ không tiếp tục cho y uống thuốc độc nữa. Dù nàng phải diễn vai Hạ Tịnh Yên - nữ phụ ác độc trong mắt mọi người - thì cũng không có nghĩa nàng phải thực sự trở thành kẻ ác. Nhưng làm sao để thay đổi mà không bị nghi ngờ? Đó là câu hỏi khiến nàng trằn trọc cả đêm.
"Chàng dậy rồi à? Ta nấu cháo cho chàng đây." Nàng mỉm cười, giọng nói dịu dàng như cố xoa dịu cả chính mình. Tần Hạo khẽ gật đầu, bàn tay run run tìm mép giường để ngồi dậy. Liễu Nguyệt vội đặt bát cháo xuống, đỡ lấy vai y, cảm nhận rõ sự mỏng manh của cơ thể y qua lớp áo lụa mỏng.
"Cảm ơn nàng, Tịnh Yên." Tần Hạo nói, giọng y vẫn yếu ớt nhưng mang theo chút ấm áp. Liễu Nguyệt nghe mà lòng thắt lại. Mỗi lần y gọi nàng bằng cái tên "Tịnh Yên", nàng lại cảm thấy như đang sống trong một vở kịch mà mình không thể thoát ra. Nàng không phải Hạ Tịnh Yên thật sự, nhưng nàng cũng không thể nói ra sự thật. Ai sẽ tin một câu chuyện hoang đường như xuyên sách chứ?
Nàng múc một thìa cháo, thổi nhẹ rồi đưa đến miệng y. Tần Hạo ngoan ngoãn ăn, không chút nghi ngờ. Nhìn y như vậy, Liễu Nguyệt không khỏi tự hỏi: Liệu y có thực sự là Thái tử bệnh kiều, điên cuồng như trong tiểu thuyết không? Hay tất cả chỉ là lời đồn đại, là cái cớ để nam phụ và những kẻ khác đẩy y vào đường cùng? Nàng cần thời gian để tìm hiểu, nhưng thời gian lại là thứ nàng không có nhiều.
Bất chợt, tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài cửa. Liễu Nguyệt giật mình quay lại, vừa kịp thấy một bóng người cao lớn bước vào. Đó là Chu Lẫm - nam phụ của câu chuyện, kẻ mà Hạ Tịnh Yên từng yêu đến mù quáng. Hắn mặc một bộ trường bào màu xám, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt lại ánh lên sự gian xảo. Liễu Nguyệt lập tức đứng dậy, cố giữ vẻ bình tĩnh dù tim nàng đang đập thình thịch.
"Tịnh Yên, ta đến thăm muội và Thái tử." Chu Lẫm lên tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng ẩn chứa sự mỉa mai không giấu diếm. Hắn liếc nhìn Tần Hạo, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhạt. "Thấy Thái tử vẫn còn sống, ta cũng yên tâm phần nào."
Liễu Nguyệt cắn môi, cố gắng nhập vai Hạ Tịnh Yên mà nàng đã đọc trong sách. "Huynh đến đây làm gì? Chẳng phải huynh luôn bận rộn với những mưu đồ của mình sao?" Nàng đáp, giọng lạnh lùng, mang theo chút châm chọc. Nàng biết Chu Lẫm là kẻ nguy hiểm, và nếu nàng không diễn tốt, hắn sẽ nghi ngờ ngay lập tức.
Chu Lẫm cười khẽ, bước đến gần hơn. "Muội vẫn sắc sảo như ngày nào. Ta chỉ muốn xem muội đã làm gì với Thái tử thôi. Dạo này hắn trông có vẻ... khỏe hơn thì phải?" Hắn dừng lại, ánh mắt dò xét lướt qua bát cháo trên bàn. Liễu Nguyệt cảm thấy sống lưng lạnh toát. Hắn đang nghi ngờ nàng sao?
"Khỏe hơn? Huynh nhìn nhầm rồi. Chàng vẫn yếu như trước, chẳng qua ta chăm sóc tốt hơn một chút thôi." Nàng đáp nhanh, cố giữ giọng thật tự nhiên. Nhưng trong lòng, nàng thầm mắng mình vì đã quá bất cẩn. Nàng không nên ngừng thuốc độc đột ngột như vậy. Chu Lẫm không phải kẻ dễ lừa, và nếu hắn phát hiện ra nàng đang thay đổi, mọi kế hoạch của nàng sẽ đổ bể.
Tần Hạo, người vẫn im lặng từ nãy đến giờ, bất ngờ lên tiếng. "Chu Lẫm, ngươi đến đây chỉ để nói mấy lời vô nghĩa sao? Nếu không còn việc gì, mời ngươi đi cho." Giọng y tuy yếu nhưng lại mang một sự kiên định hiếm thấy. Liễu Nguyệt ngạc nhiên nhìn y, không ngờ y lại dám đối đầu với Chu Lẫm trong tình trạng này.
Chu Lẫm nhíu mày, nhưng rồi hắn nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. "Thái tử vẫn còn sức để mắng ta, tốt lắm. Ta đi đây, nhưng Tịnh Yên, muội nhớ những gì ta đã dặn. Đừng để ta thất vọng." Hắn nói xong, quay người rời đi, để lại không gian nặng nề trong căn phòng.
Liễu Nguyệt thở phào, nhưng sự căng thẳng vẫn chưa tan. Nàng quay lại nhìn Tần Hạo, thấy y đang khẽ mỉm cười. "Chàng không sợ hắn sao?" Nàng buột miệng hỏi, quên mất rằng mình đang đóng vai Hạ Tịnh Yên.
"Sợ? Ta đã quen với những kẻ như hắn rồi. Chỉ là không ngờ nàng lại căng thẳng đến vậy." Tần Hạo đáp, giọng y mang theo chút trêu chọc. Liễu Nguyệt giật mình, vội quay mặt đi để che giấu sự hoảng loạn. Y đang nghi ngờ nàng sao? Hay chỉ là nàng quá nhạy cảm?
Nàng không có thời gian để suy nghĩ thêm, vì ngay lúc đó, một ý tưởng lóe lên trong đầu. Nếu nàng muốn thoát khỏi số phận của Hạ Tịnh Yên, nàng cần làm cho cả Chu Lẫm và Tần Hạo tin rằng nàng vẫn là kẻ ác độc như trong sách. Nhưng đồng thời, nàng phải tìm cách chữa trị cho Tần Hạo, để y không phải chịu đựng thêm nữa. Đó là cách duy nhất để nàng vừa giữ mạng sống, vừa bảo vệ lương tâm của mình.
"Tịnh Yên, nàng lại đang nghĩ gì vậy?" Tần Hạo hỏi, giọng y nhẹ nhàng nhưng như xuyên thấu tâm can nàng. Liễu Nguyệt quay lại, nở một nụ cười gượng. "Ta nghĩ xem làm sao để chàng khỏe hơn thôi." Nàng đáp, nhưng trong lòng lại thầm nhủ: Làm sao để cả hai chúng ta đều sống sót qua cơn bão này.
Ngoài kia, gió thổi qua kẽ lá, mang theo tiếng xào xạc như lời cảnh báo của số phận. Liễu Nguyệt nắm chặt tay, quyết tâm bước tiếp trên con đường mà nàng đã chọn. Nhưng nàng không biết rằng, trong đôi mắt mù lòa của Tần Hạo, một tia sáng kỳ lạ đang lặng lẽ lóe lên, như thể y đã nhìn thấu tất cả. Và Chu Lẫm, kẻ vừa rời đi, cũng đang mỉm cười trong bóng tối, bàn tay siết chặt một mẩu giấy ghi đầy những kế hoạch đen tối. Trò chơi này, mới chỉ bắt đầu.