Hôm Nay Công Chúa Đã Tẩy Trắng Thành Công Chưa?

Chương 5

Tống Ngôn Ninh rời đi, Tống Ấu Quân mới từ từ ngồi xuống, nhìn Khương Nghi Xuyên một cái đầy lo sợ nhưng thấy hắn cúi đầu đang ghi chép, dường như không nghe thấy những lời nói trong mơ của Tống Ngôn Ninh lúc nãy.

Nàng lau vội những giọt mồ hôi trên trán, tự nhủ may mà lúc nãy phản ứng nhanh, nếu không để cho tên ngốc nói ra hết những lời đó chắc hiểu lầm sẽ càng lớn.

Thời gian còn lại ở Duyệt Văn Điện trôi qua trong im lặng, cả buổi sáng trôi qua rất nhanh, khi tiếng chuông tan học vang lên thì đã gần đến trưa.

Tống Ấu Quân hững hờ sắp xếp lại những thứ trên bàn rồi đứng dậy bước ra ngoài, mới đi được hai bước thì có tiếng gọi từ phía sau: “Công chúa Tịnh An.”

Nàng nghi ngờ quay đầu lại thì trông thấy một nữ nhân có khuôn mặt hơi quen thuộc đi tới, nữ nhân này thân mật khoác tay nàng, cùng nhau đi ra ngoài, dùng giọng điệu quen thuộc nói: “Hôm nay sao người lại đến sớm như vậy?”

Tống Ấu Quân nhìn kĩ nữ nhân ấy vài lần, mới nhận ra chính là một trong những người đã chặn nàng lại bên đường hôm qua.

Nàng luôn cảm thấy những người đó có ý đồ xấu, ngay lúc đó nét mặt nàng trở nên xa cách, nàng vô thức rút tay ra khỏi tay nữ nhân kia đang nắm, lạnh lùng hỏi lại: “Bản cung đến sớm học có gì không nên sao?”

Nữ nhân kia rõ ràng nhận ra thái độ của nàng, sững sờ một lúc, cười gượng gạo: “Không phải vậy, chỉ là ta cảm thấy hơi lạ thôi, mấy hôm trước công chúa ngã xuống hồ, thân thể yếu ớt, lẽ ra nên tĩnh dưỡng thì phải.”

Tống Ấu Quân nghe mà không nói, cũng không đáp lại gì, thong thả bước ra khỏi cung Giám Thiên.

Theo tính tình của trưởng công chúa, nếu không muốn dây dưa với ai nàng ta sẽ lập tức lạnh mặt không cho đối phương chút thể diện nào, chính vì thế dù nàng có thái độ lạnh nhạt như vậy, nữ nhân kia cũng chỉ nghĩ mình đã đắc tội công chúa chứ không hề nghi ngờ điều gì khác.

Khi ngồi lên kiệu, nữ nhân kia vội vàng hành lễ, Tống Ấu Quân nâng tay đáp lễ, rồi được các cung nhân khiêng đi.

Trên đường nàng khẽ gõ ngón tay vào thành kiệu, trầm ngâm hỏi: “Lúc ta ngã bệnh nằm ở giường, nữ nhân kia có đến thăm ta không?”

Hòa Nhi đáp: “Hai ngày trước tứ tiểu thư của phủ Túc Vương đã gửi thiệp muốn đến thăm, nhưng điện hạ nói muốn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nên đã từ chối.”

Túc Vương Phủ.

Trên mặt Tống Ấu Quân không có cảm xúc gì khác lạ nhưng trong đầu lại suy nghĩ rất nhanh, nàng nhớ ra vị Túc vương gia này là một trong những số ít các vương gia không mang họ của hoàng thất Nam Lung. Túc Vương gia rất sùng bái Khương Nghi Xuyên, trước khi hắn ta trở về Chiêu Quốc đã giúp đỡ hắn rất nhiều, thậm chí còn nhiều lần định gả đích nữ cho Khương Nghi Xuyên.

Tứ công chúa của Túc Vương Phủ chính là Hà Vân, người suýt chút nữa đã gả cho Khương Nghi Xuyên, chỉ là nàng có ý với hắn nhưng hắn lại vô tình, cuối cùng mối hôn sự này cũng không thành.

Vậy xét theo mối quan hệ giữa hai người, Hà Vân chắc hẳn rất thích Khương Nghi Xuyên, vậy tại sao nữ nhân đó lại tỏ ra thân thiết với nàng như vậy?

Tống Ấu Quân thầm nghĩ chắc chắn có điều gì đó mờ ám ở đây, về sau cần phải cẩn thận hơn.

Sau khi trở về cung thời gian của nàng trở nên rảnh rỗi hơn, ngủ một giấc dậy rồi đọc sách viết chữ, nếu thấy tinh thần tốt còn ra ngoài dạo một vòng.

Ban đầu những người ở Duyệt Văn Điện đều nghĩ rằng việc công chúa đến học buổi sáng chỉ là một hứng thú nhất thời, nào ngờ mấy ngày liên tiếp nàng đều có mặt ở Duyệt Văn Điện vào mỗi buổi sáng.

Trước đây nàng ít khi đến, nhưng một khi đã đến thì chắc chắn sẽ gây ra ồn ào, cùng với Tống Ngôn Ninh một người dám nói một người dám làm, nhưng những ngày gần đây nàng đã yên tĩnh một cách bất thường, thậm chí cả Tống Ngôn Ninh cũng ngoan ngoãn hơn rất nhiều, Tống Ấu Quân cảm thấy rất hài lòng.

Chính vì vụ nói dối ngày hôm đó mà Tống Ngôn Ninh luôn cho rằng nàng đang ấp ủ một kế hoạch lớn để đối phó với Khương Nghi Xuyên, chính vì vậy mấy ngày nay hắn ta rất ngoan ngoãn, chỉ thỉnh thoảng lại hỏi xem thời cơ đã chín muồi chưa.

Tống Ấu Quân trong đầu tính toán rất nhiều điều, nàng nghĩ rằng nàng và Khương Nghi Xuyên đã bất hòa từ lâu, nếu muốn xoa dịu mối quan hệ này thì phải từ từ, mấy ngày nay Khương Nghi Xuyên thậm chí còn không thèm nhìn nàng nữa thì nói gì đến việc nói chuyện.

Tuy vậy Tống Ấu Quân cũng không vội, nàng nghĩ rằng từ từ mà làm thì chắc chắn vẫn sẽ có cơ hội. Nhưng lại không ngờ cơ hội lại đến trước mắt nàng nhanh đến vậy .

Sau vài ngày đến lớp, Tống Ấu Quân cũng đã đại khái nhận ra các học trò và sư phụ trong Yết Văn Điện. Có tổng cộng bốn sư phụ, dạy các môn văn, pháp, lễ nghi và toán.

Trong số các sư phụ, Đỗ Khiêm là người đứng đầu, chủ yếu dạy văn, ông ta cũng là có tính khí nóng nảy nhất, Tống Ngôn Ninh rất nghe lời, thậm chí sợ đến muốn chết.

Pháp ở đây chính là luật pháp của Nam Lung, lễ ở đây chính là những nghi lễ rườm rà, còn toán là môn tính toán.

Người dạy lễ nghi là một sư phụ trẻ tên là Sở Húc, vẻ ngoài trong khoảng hai mươi ba mươi tuổi, các bài giảng cũng rất khác biệt so những người khác, khá độc đáo. Hôm nay Sở Húc mang theo một chiếc hộp vuông nhỏ vào Duyệt Văn Điện, vẻ mặt bí ẩn nói: “Hôm nay chúng ta sẽ chơi một trò chơi khác lạ một chút.”

Tống Ngôn Ninh vừa nghe đến việc chơi là lập tức hứng thú, nhiệt tình hẳn: “Sở sư phụ, chúng ta sẽ chơi trò gì vậy?”

Sở Húc đem chiếc hộp giơ lên:

“Trong chiếc hộp này ta đã viết tên tất cả học trò vào, ta sẽ bốc thăm sau đó chia ra thành từng cặp, mỗi cặp sẽ chọn một chủ đề và trình bày một tình huống đã vi phạm lễ nghi trước mặt các học trò khác, nhóm còn lại sẽ quan sát và tìm ra tất cả các lỗi sai, cặp nào tìm được nhiều nhất cặp đó sẽ giành chiến thắng.”

Có lẽ vì phương pháp giảng dạy này quá mới mẻ, trong thời gian ngắn những người khác chỉ hiểu được nửa phần, nhưng Tống Ấu Quân lại hiểu ngay, trong lòng thầm nghĩ Sở sư phụ này quả thật có rất nhiều ý tưởng hay.

Sở Húc cũng không giải thích lại lần thứ hai, hắn tin rằng luật chơi rất đơn giản, chờ đến khi chơi các học trò sẽ tự khắc hiểu, vì vậy hắn chỉ nói rằng nhóm nào thắng sẽ được miễn viết bài văn lễ tiết hôm nay.

Vừa nghe không cần làm bài tập, đám học trò ai nấy đều trở nên vui vẻ, ai cũng muốn tranh giành vị trí chiến thắng.

Sở Húc liền đưa tay vào trong hộp, ngẫu nhiên rút ra một tờ giấy, mở nó ra, ánh mắt liền hướng về Tống Ấu Quân: “Người thứ nhất, Tịnh An công chúa.”

Tức khắc tất cả ánh mắt đều hướng về phía nàng, Tống Ấu Quân cũng ngẩn ra, không ngờ tên của mình lại được rút ra đầu tiên.

Trong không gian im lặng, Sở Húc nói: “Vậy chúng ta hãy xem xem người đồng hành của Tịnh An công chúa là ai…”

Tống Ngôn Ninh nhìn ngài ấy một cách chăm chú, lẩm bẩm điên cuồng: “Là ta là ta là ta, người đồng hành cùng hoàng tỷ là ta……”

Tống Ấu Quân không còn cách nào đành phải tìm cách phản kháng, thầm niệm: “Xin đừng là Tống Ngôn Ninh, xin đừng là Tống Ngôn Ninh……”

Trong lúc hai người đang đấu pháp với nhau, Sở Húc cười tủm tỉm đọc: “Khương công tử.”

Khi vừa mở ra tên của Khương Nghi Xuyên được viết rõ ràng trên tấm giấy.

Trong đại điện tiếng xì xào bàn tán vang lên, ai mà chẳng biết Tịnh An công chúa và Khương công tử vốn như nước với lửa, nếu bắt họ hợp tác với nhau chắc chắn sẽ chẳng có chuyện gì hay ho xảy ra.

Tống Ngôn Ninh tất nhiên là người đầu tiên đứng lên phản đối: “Không được! Ta muốn cùng nhóm với hoàng tỷ!”

Sở Húc vẫn cười và nói: “Lục điện hạ, việc chia nhóm là hoàn toàn ngẫu nhiên, nếu ai không muốn cùng nhóm có thể từ bỏ vở kịch trong lớp.”

Tống Ấu Quân liếc mắt nhìn qua Khương Nghi Xuyên, thấy sắc mặt hắn không cảm xúc, ánh mắt rũ xuống tĩnh lặng như núi, không biết là đang suy nghĩ gì.

Nàng suy nghĩ một lúc, quyết định tạm thời từ bỏ, tuy đây là một cơ hội rất tốt nhưng hiện tại nàng không biết phải đối mặt với Khương Nghi Xuyên như thế nào, chưa đến lúc để tự chuốc lấy rắc rối.

Khi vừa định giơ tay nói từ bỏ, thì nghe Sở Húc nói:

“Những ai từ bỏ vai diễn sẽ phải viết ba bài tiểu luận về lễ nghi, mỗi bài không dưới một nghìn từ, nộp cho ta vào ngày mai.”

Tống Ấu Quân lập tức đè tay xuống.

Ba nghìn từ? Không phải là muốn chép mỏi tay đến chết sao? Vậy thì nàng thà tự đi chuốc lấy rắc rối còn hơn.

Sở Húc thấy Tống Ấu Quân không nói gì, Khương Nghi Xuyên cũng không có phản ứng gì, cặp đôi đầu tiên cứ thế được quyết định, sau đó lại tiếp tục rút ra các cặp còn lại.

Trong điện có mười người, được chia thành năm nhóm, mỗi người đều có bạn đồng hành.

Sở Húc giao cho mỗi nhóm một chủ đề, rồi bảo cung nhân ghép các bàn học trong điện lại với nhau thành hai dãy, ở chính giữa chừa ra một khoảng trống lớn, sau đó cho các học trò thời gian tự do thảo luận.

Ngay khi bàn học được ghép lại, Tống Ấu Quân ngồi ngay bên cạnh Khương Nghi Xuyên, khoảng cách giữa hai người bất ngờ được rút ngắn lại rất nhiều, chỉ có điều Tống Ấu Quân không dám ngồi quá gần mà khẽ dịch người ra xa một chút.

Không khí lúc này trở nên vô cùng ngượng ngùng, Tống Ấu Quân nghĩ ra vài câu để bắt chuyện nhưng đều cảm thấy quá đột ngột, không biết nên nói gì cho phù hợp, còn Khương Nghi Xuyên thì hoàn toàn không có ý định muốn nói chuyện với nàng, hắn đang cúi đầu chăm chú viết gì đó.

Hắn để mái tóc dài buộc gọn bằng một dải băng màu đỏ tươi, một vài sợi tóc mai buông lơi trên trán càng làm nổi bật lên vẻ đẹp trẻ trung của hắn. Đôi mắt hắn sâu thẳm, tĩnh lặng như một cây cổ thụ đứng sừng sững trên ngọn núi cao đơn độc, sự tập trung ấy xen lẫn vẻ lạnh lùng khiến người khác khó lòng tiếp cận.

Suy đi nghĩ lại, Tống Ấu Quân quyết định chủ động một bước, ho nhẹ một tiếng, gọi to: “Khương Nghi Xuyên. ”

Tiếng thảo luận ồn ào trong Duyệt Văn Điện chợt lắng xuống, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này, chờ xem náo nhiệt.

Khương Nghi Xuyên vẫn ngồi yên một chỗ, tiếp tục viết bài của mình.

Tống Ấu Quân hít một hơi thật sâu, đưa tay định giật lấy cây bút trong tay hắn, nhưng không ngờ lại không nhúc nhích được.

Khương Nghi Xuyên cầm chặt cây bút, lúc này mới lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt nàng.

Trong nháy mắt, cảm giác khó hít thở tràn ngập trong lòng Tống Ấu Quân, khiến nàng cảm nhận được một áp lực vô hình, nảy sinh ý định muốn rút lui.

Nhưng chỉ một lát sau, Khương Nghi Xuyên đã đè nén mọi cảm xúc của mình, bình tĩnh hỏi: “Công chúa Tịnh An muốn làm gì?”

Tống Ấu Quân thầm nghĩ trong lòng: Ta là công chúa, là công chúa Tịnh An cao quý của Nam Lung, là một tiểu bá vương kiêu ngạo.

Nàng ngẩng đầu lên một chút, rồi nói: “ Nếu ngươi không muốn diễn cùng ta, cứ nói với sư phụ là không muốn diễn nữa là được.”

Khương Nghi Xuyên nhìn chằm chằm vào nàng, đột nhiên cười khẩy, ánh mắt và đuôi lông mày tràn đầy vẻ chế giễu lạnh lùng:

“Nếu ta nói ta từ bỏ, ba nghìn từ kia công chúa chép thay ta à?”

Tống Ấu Quân sửng sốt: “Cái gì?”

Khương Nghi Xuyên thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: “Ta làm sao dám bắt công chúa phải viết ba nghìn từ chứ. ”

Ngoài miệng nói không dám, nhưng ánh mắt hắn lại chứa đầy sự đe dọa.

Tống Ấu Quân lúc này mới kinh ngạc phát hiện, Khương Nghi Xuyên không hề đơn giản như vẻ ngoài hiền lành của hắn, cũng không dễ bắt nạt như lời đồn đại của mọi người.

“Ừm, nếu vậy…” Chợt nhận ra mình đang nói lắp, nàng lập tức ho khẽ vài tiếng lấy lại bình tĩnh, rồi nói:

“Đã quyết định tham gia buổi biểu diễn của lớp rồi mà ngươi lại không hợp tác, ta rất khó xử đấy.”

Sở Húc giao cho nhóm của họ chủ đề là “Làm khách”, yêu cầu không được mắc lỗi quá năm lần, nếu không thì vở kịch thất bại, phải đổi sang một vở kịch khác để diễn lại.

Tống Ấu Quân vốn muốn thương lượng một chút cùng Khương Nghi Xuyên, nhưng người này lại đối đầu với nàng, hoàn toàn không muốn hợp tác.

Thấy Khương Nghi Xuyên không trả lời, nàng cũng chẳng biết làm gì khác ngoài việc chống tay lên đầu nhìn hắn.

Ánh mắt nàng lướt qua từng đường nét trên góc nghiêng khuôn mặt hắn, thầm than Khương Nghi Xuyên quả nhiên mang dòng máu khác so với Nam Lung, liếc mắt một cái là có thể nhận ra sự đối lập, đôi mắt đen láy như mực đẹp vô cùng.

Nàng cứ nhìn chằm chằm như vậy một lúc lâu, cho đến khi Khương Nghi Xuyên liếc mắt sang nàng mới thu lại ánh mắt.

Ở đây không có gì thú vị để xem, các nhóm còn lại trong Duyệt Văn Điện cũng đều bận rộn làm việc, chỉ có Tống Ấu Quân là rảnh rỗi đến nỗi nhàm chán, thấy Tống Ngôn Ninh đang thì thầm điều gì đó bên cạnh Tống Tế, nàng cũng tiếng lại gần, nghe lén.

Nhưng rồi nàng nghe Tống Ngôn Ninh nói: “Đúng rồi, chính hoàng tỷ đã nói với đệ, bây giờ chỉ cần thời cơ chín muồi, chúng ta sẽ có thể tung ra đòn chí mạng cho tên Khương kia!”

Tống Ấu Quân kinh hãi: Ôi không Tống Lục Lục, đệ là tên phản bội!