Xuyên Vào Giống Cái Ác Độc, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 5: Người khác

Khung cảnh trước mặt khiến một bác sĩ đến từ thế kỷ 21 như Vân Diễm không khỏi bàng hoàng. Trước mặt cô là một người đàn ông mình đầy vết thương chồng chéo nhau, những vết thương cũ chưa khỏi đã chịu thêm vô số chấn thương mới, cả người máu thịt lẫn lộn.

Cô muốn đặt anh nằm xuống chỗ đất bằng phẳng để chữa trị, nhưng với sức của một giống cái thì không thể khiêng một giống đực cao tới hơn một mét chín mà không khiến anh chịu va đập.

“Anh mau giúp tôi đặt Tử Sâm xuống đây.” Vân Diễm khẩn trương thúc giục chỉ vào một chỗ đất bằng phẳng.

Thịnh phúc thật sự nghi ngờ không biết giống cái này đang muốn làm gì. Tử Sâm đã không còn cứu được nữa mà cô ta còn định làm gì.

Tuy nhiên anh vẫn vô thức mà làm theo Vân Diễm, đặt Tử Sâm xuống. Từ khi gặp cô ở rừng nguyên sinh đến giờ dường như có điều gì đó rất khác lạ, có gì đó đã thay đổi.

Vân Diễm mau chóng đi xung quanh tìm thuốc giải độc. Cô chưa từng phải trực tiếp chế thuốc giải như này mà chưa qua thử nghiệm. Nếu ở thế giới hiện đại cô đã có thể nhanh chóng xử lý vết thương và lấy các loại thuốc trị độc đã được điều chế sẵn.

Người ta thường nói rằng xung quanh chỗ rắn sinh sống ắt sẽ có cách trị độc. Là một bác sĩ danh tiếng và rất có thực lực trong kiếp trước, Vân Diễm nhanh chóng nhận ra những loại thực vật mình muốn tìm.

Cô còn tìm được cả cây cỏ mực giúp cầm máu.

Vân Diễm nhanh chóng cầm đá giã nát các loại cây cỏ ra. Cô xé một đoạn váy của mình trong ánh mắt kinh ngạc của Thịnh Phúc, buộc chặt vào bắp tay của Tử Sâm nhằm ngăn độc tố lan rộng hơn.

Vân Diễm dùng sức nặn độc ra nhưng hiệu quả rất kém.

Cô suy nghĩ một chút rồi vén tóc ra, nhẹ nhàng đặt môi lên vết thương của Tử Sâm, hút độc.

Những việc đang diễn ra trước mắt khiến Thịnh Phúc bàng hoàng, anh thật sự bị cô dọa sợ rồi.

“Cô bị điên rồi sao? Thấy hắn chết liền muốn chết theo?” Anh giận dữ giật mạnh tay của Vân Diễm, kéo cô ra.

Vân Diễm không muốn nói nhiều, biết rằng nói ra Thịnh Phúc cũng không hiểu, còn tình trạng của Tử Sâm thì càng ngày càng tệ hơn.

“Anh mau bỏ tay tôi ra.” Cô hạ giọng cảnh cáo, ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm.

Thịnh Phúc nhìn thấy mặt này của cô thì dần buông lỏng cổ tay cô. Trước đó thì có gì không vui liền lôi bọn hắn ra đánh mắng, chưa khi nào mà cô lại nói như vậy. Người trước mặt anh giờ đây như đã biến thành một người khác.