Xuyên Vào Giống Cái Ác Độc, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 3: Chim đại bàng

Vân Diễm nhớ lại cốt truyện. Hình như hiện tại là lúc tiểu thuyết đã đi tới giai đoạn mà ba người thú phu của nguyên chủ là sói tuyết Tử Sâm, đại bàng đầu trắng Thịnh Phúc và rắn đen Hạo Hiên đang rất hận cô.

Nguyên chủ thì không những ngày ngày hánh hạ họ mà còn bỏ thuốc rồi đưa Tử Sâm tới thung lũng chết.

Vậy chẳng phải sắp đến lúc các nhân vật chính hắc hoá rồi hay sao.

Vân diễm cần phải nhanh chóng đi cứu Tử Sâm để ít nhất là sau này họ cũng không tìm tới gϊếŧ cô, cho cô một con đường sống. Khó khăn lắm mới có được cuộc đời mới này, cô phải sống cho thật tốt.

Phạch phạch phạch.

Thanh âm vỗ cánh mạnh mẽ vang lên giữa rừng đại ngàn, ánh mặt trời chiếu trên đầu cô đã bị che đi một mảng lớn.

Vân diễm ngẩng lên thì thấy một con chim đại bàng đang bay lượn trên bầu trời.

Bộ lông sắc nhọn mà lại mềm mại bóng mượt tỏa sáng dưới ánh nắng. Bộ móng cứng như đá cùng với lực bóp kinh hoàng.

Nhưng khi nhìn kỹ hơn, cô thấy rằng trên bộ lông đó có những đoạn đã trụi sạch lông như bị ai đó vặt ra, cùng với một vết cắt dài đáng sợ trên cánh, thậm chí hai chiếc móng vuốt cũng đã bị cắt đi mất. Vân diễm lập tức nhận ra đó là người chồng thứ hai của nguyên chủ, Thịnh Phúc.

Con chim sau khi nhìn thấy cô thì lập tức lao đến.

Chẳng lẽ đã vừa xuyên không tới đã phải bỏ xác nơi đây sao. Cô nhắm chặt mắt sợ hãi.

Nhưng không điều gì xảy ra cả.

Chú chim đại bàng to lớn đó khi chạm xuống đất liền biến thành một chàng trai trẻ đẹp với bộ tóc đỏ rực như lửa, ánh mắt phượng sắc sảo đầy sự lạnh lùng. Đôi chân dài săn chắc cùng với một bờ vai rộng nhìn thấy từng đường cơ. Nếu người đàn ông này mà ở thời hiện đại có lẽ sẽ là một minh tinh hạng nhất.

Vân Diễm ngây ra một lúc rồi mới hoàn hồn bởi âm thanh trầm thấp của Thịnh Phúc.

“Tôi mang thức ăn về không thấy cô và Tử Sâm đâu.”

“Tại sao cô lại chạy ra đây?”

Thịnh Phúc không kiên nhẫn nói, ánh mắt đầy sự tức giận và khinh miệt.

“Cô mau nói cô đem Tử Sâm đi đâu rồi.”

Thịnh Phúc phát giác điều không ổn liền gằn giọng quát lên. Không quan tâm sau đó bản thân sẽ bị vặt thêm mấy chiếc lông hay bị quất thêm bao nhiêu roi.

Những thú nhân đực thường phải tranh sủng đấu đá nhau nhưng tại nhà của Vân Diễm thì giống đực bọn họ lại gắn kết đến lạ, có lẽ là đều vì chung mục tiêu thoát khỏi giống cái ác độc.