Thôi, dù sao cũng không liên quan đến anh.
"Cảm ơn." Tả Trấn Triều lại nói.
Chàng trai không đáp. Anh chỉnh lại quần áo bị xộc xệch vì vừa chạy, liếc nhìn cô một cái rồi quay người bỏ đi.
Cách đó không xa có một chiếc mô tô rất ngầu. Nhưng cách đậu xe xiêu vẹo cho thấy chủ nhân đã vội vàng dừng xe lại rồi chạy đến cứu người.
Tả Trấn Triều lại thầm cảm khái.
Trên đời này quả nhiên vẫn còn nhiều người tốt.
Nếu không có nhiều người tốt bụng như vậy thì với thân thể bệnh tật của cô làm sao có thể sống đến 20 tuổi?
Chàng trai không hề có ý định chào tạm biệt cô, hoàn toàn thể hiện tinh thần "làm việc tốt không cần báo tên". Dáng người cao ráo, lưng thẳng tắp, ngay cả bóng lưng cũng làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
"Này..."
Chàng trai dừng bước, quay lại với vẻ mặt không kiên nhẫn: "Gì vậy?"
Vẻ mặt anh quá hung dữ. Lời nói của Tả Trấn Triều đến cổ họng rồi lại ngập ngừng: "Anh, khụ, anh tên gì?"
Chàng trai lại nhíu mày.
Đôi mắt đẹp của anh ta không chút cảm xúc nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối cùng mở miệng nói một cách lạnh lùng: "Báo đáp thì miễn đi. Giữ gìn mạng sống của cô cho cẩn thận. Đừng có để tôi thấy cô tìm chết đấy."
"Không phải, ý tôi là..."
"Ồ?" Chàng trai kéo dài giọng, vẻ mặt dần trở nên nguy hiểm, "Không phải báo đáp? Chẳng lẽ, cô muốn tán tỉnh tôi?"
Hệ hô hấp vốn yếu ớt của Tả Trấn Triều mém tí nữa là ngừng lại. Mắt cô tối sầm, suýt nữa thì ngã quỵ.
Hỏi tên ân nhân cứu mạng chẳng phải là phép lịch sự tối thiểu sao!
Cô nhắm mắt lại, một lúc sau, cuối cùng quyết định không miễn cưỡng nữa. Anh làm vậy chắc chắn có lý do của mình.
Tả Trấn Triều lại cúi đầu, nghiêm túc cúi chào chàng trai không rõ tên.
"Cảm ơn anh. Thực sự rất cảm ơn anh."
Cô đã từng nghĩ đến việc cứ thế chìm xuống dòng sông, yên giấc ngàn thu tại đây. Dfau đớn trong chốc lát còn hơn là phải sống trong nỗi sợ hãi cái chết từng ngày. Nhưng mạng sống của cô đã nhận quá nhiều ân huệ, nợ quá nhiều người. Rất nhiều người hy vọng cô sống tiếp.
Chết đi trong uất ức như vậy là hành động hèn nhát của kẻ muốn trốn tránh.
"... Chậc. Không cần phải nói lại nữa." Chàng trai có vẻ không quen với việc được cảm ơn chân thành như vậy nên giọng nói hơi mất tự nhiên.
Anh đi vài bước đến chiếc mô tô của mình. Đôi chân dài bước một cái đã dễ dàng lên xe.
Tả Trấn Triều đang cúi đầu sắp xếp đồ đạc. Mãi không nghe thấy tiếng động cơ nổ. Cô hơi tò mò ngẩng đầu lên thì thấy chàng trai đang tựa người vào xe, đôi mắt phượng đen láy nhìn chằm chằm vào cô.
Khiến cô hơi rùng mình.