Đại Lão Huyền Học Dựa Vào Tiêu Tiền Kéo Dài Mạng Sống

Quyển 1 - Chương 2: Giây phút vận mệnh thay đổi

Tả Trấn Triều còn chưa kịp phản ứng với âm thanh đột ngột và xa lạ này, thì người vừa kéo cô lại từ phía sau đã lên tiếng:

"Ê, cô không muốn sống nữa hả?"

Tả Trấn Triều giật mình hoảng sợ. Cô cúi đầu nhìn xuống, mới nhận ra mũi chân mình đã vượt ra khỏi bờ sông đang lơ lửng giữa không trung. Chỉ cần một chút sơ sẩy là cô sẽ hoàn toàn chìm vào trong nước, không làm dậy nổi một chút bọt sóng nào.

Cô vội vàng lùi lại vài bước theo lực kéo của người phía sau. Cô quay người định nói với đối phương: "Xin lỗi, tôi vừa ngẩn người..."

Cô nói được nửa câu đã dừng lại.

Đứng sau cô là một chàng trai trẻ khá đẹp trai. Anh để tóc đen dài ngang vai, đuôi tóc nhuộm đỏ. Trên vành tai và dái tai đeo vài chiếc khuyên trông có vẻ khá đau.

Đường nét khuôn mặt anh thanh tú và rõ nét. Lông mi cong vυ't, đuôi mắt xếch lên, sống mũi cao thẳng, làn da trắng mịn không tì vết, đôi môi đỏ hơi hé mở vì lo lắng. Tất cả tạo nên một gương mặt xinh đẹp nhưng không hề nữ tính.

Tuy nhiên, đôi mắt phượng hẹp dài lại ẩn chứa vẻ lạnh lùng. Giữa hai hàng lông mày hơi nhíu lại vì khó chịu. Dưới mắt trái có hai nốt ruồi nhỏ nằm cạnh nhau. Khóe môi có một vết sẹo nhỏ gần như không thể nhận ra, khiến gương mặt xinh đẹp đến quá đáng của anh thêm phần hung dữ như một vị Tu La.

Anh mặc một bộ vest trông rất đắt tiền. Cà vạt lỏng lẻo buông xuống xương quai xanh, để lộ làn da trắng nõn và l*иg ngực săn chắc. Áo ngoài mở hờ, bên trong là một chiếc áo sơ mi thêu họa tiết màu đỏ sẫm... Tả Trấn Triều không nhìn kỹ. Vì cô cảm thấy với kiến thức hạn hẹp của mình có nhìn cũng chẳng hiểu gì.

Bàn tay thon dài đẹp đẽ của chàng trai đang nắm chặt cổ tay cô, như sợ cô nghĩ quẩn rồi lại đẩy anh ra mà nhảy xuống.

"Ngẩn người thì cũng chọn chỗ khác đi." Anh tức giận nói. Giọng nói hay đến khó tin, "Đứng ngẩn ngơ ở cái nơi quỷ quái này, cô muốn chết à?"

Tuy lời lẽ khó nghe, nhưng Tả Trấn Triều vẫn cảm thấy anh thật tốt bụng.

Trước khi chết được gặp một chàng trai đẹp như vậy, ông trời cũng không bạc đãi mình. Cô thầm nghĩ, coi như là niềm an ủi trong lúc khốn khó.

"... Xin lỗi, cảm ơn anh." Tả Trấn Triều chân thành cảm ơn.

Chàng trai định nói gì đó, nhưng khi thấy khuôn mặt cô trắng bệch như sắp chết, anh đành nuốt xuống. Anh chậc lưỡi một tiếng rồi buông cổ tay cô ra, tiện tay nhặt bệnh án trên tảng đá lên.

Khi đưa bệnh án lại cho cô, anh ta vô tình liếc xuống nhìn thấy tên cô.

... Tả Trấn Triều?

Cái tên kỳ cục.