Tống Biệt Hành

Chương 2: Lồng son

Tống Nhã Uyên vùi đầu ngắm tuyết, từng bước chân hòa vào nhịp luân chuyển của chốn phồn hoa. Ánh mai đã lên ngang tầm với, hoài xuân nữ tử dìu dặt nối gót, ngựa xe như nước, áo quần như nêm, tơ liễu vấn vương giữa một mảnh kinh kỳ náo nhiệt. Y cụp tai, cố lờ đi tiếng gần xa nhộn nhịp, lại ép mình ngó lơ vị tanh nồng vương nơi cổ họng, quên đi cơn sốt bừng bừng trong người.

Y vừa bước vào sảnh chính, tiếng roi vun vυ't phập vào khoảng không cắt phăng dòng suy nghĩ miên man của y. Nắng giờ Thìn chưa vội gay gắt, hắt lên vầng trán bịn rịn mồ hôi của tiên sinh thật khiến người ta hãi hùng. Chu Thái Nghi cầm chiếc gậy làm từ gỗ lim xẹt, thân dài bốn thước, đập dần dật vào lưng Đào Dĩ An, khắp viện vang đầy tiếng ăng ẳng và ư ử.

Tống Nhã Uyên tru tréo, một tháng ốm sốt liên miên, Chu Thái Nghi liền xích y ở nhà không cho ra ngoài nửa bước. Đào Dĩ An được vinh danh xếp vào hàng ngũ canh chó. Đêm qua, vì phải đi ăn trộm, y đành nhọc lòng cụp tai, thè lưỡi, chạy vòng vòng trước mặt Đào Dĩ An. Vốn tính toán để về trước giờ Mão, lại gặp phải hai con súc sinh khác giống loài, tẩn nhau một trận, đến khi lết được về biệt viện mặt trời cũng gần đứng bóng, nắng chen nhau chiếu ong ỏng trên đỉnh đầu.

Thôi thì, mười trận Đào Dĩ An gánh hộ y rồi, lần này y quyết vì người mà quân tử một lần. Tiếng roi của Chu Thái Nghi vẫn ầm ầm giáng xuống, đến tai Tống Nhã Uyên tựa phi đao ném chó, y ruỗi cẳng ra trước, thất thần quỳ phục xuống, lưng khom ngang đất, không rét mà run.

Chu Thái Nghi mang gương mặt nhuộm sương gió, nhìn chằm chằm y. Môi mím lại một đường, đáy mắt vết chân chim tưới chút nắng, đôi mắt già đời như hai quả cầu lửa cháy lên phừng phực ghim chặt lên người Tống Nhã Uyên. Chu Thái Nghi ngồi xuống, nhẹ giọng: "Tống Nhã Uyên. Đêm qua con rón rón rén rén chui qua lỗ chó trốn ra ngoài, lại lén lén lút lút đổ bỏ thuốc không chịu uống, còn giấu giấu diếm diếm mang rượu cho Đào Dĩ An. Những điều này, tiên sinh nói có đúng không?"

Tống Nhã Uyên cúi đầu, cào cào tay áo, cơn sốt sầm sập như màn sương giăng trước mặt y. Y cất giọng buồn thiu: "Vâng."

Chu Thái Nghi trầm mặc một lúc, rồi khe khẽ cất lời: "Nhã Uyên, từ nhỏ đến lớn, thân thể con đã yếu ớt, bệnh tật triền miên quấn thân, còn chưa khiến con sợ hãi hay sao?"

Chó điên có bệnh, bệnh rất nặng.

Y cứ thả cho khoảng không vùi vào cơn thinh lặng, hai tai ỉu xìu rủ xuống, và những chiếc vuốt nhọn cấu chặt lấy tay áo. Chu Thái Nghi lặng lẽ nhìn y, cất giọng nhẹ nhàng: "Dưới đất lạnh lắm. Đứng dậy đi. Hoàng thượng cho truyền con vào cung?"

Tống Nhã Uyên vâng một tiếng, lấm lét đứng dậy, ngoan ngoãn ngồi xuống châm trà cho tiên sinh. Y gật đầu, chậm rãi cất giọng: "Người của Bắc Mạc tới rồi."

Chu Thái Nghi lắc đầu, thở ra một hơi dài, mắt hướng lên bầu trời nhợt nhạt của Trường Đô: "Sớm muộn gì cũng có ngày này thôi."

Ưng phía bắc vụt lên, xẹt một tiếng như muốn xé tan bầu trời đang lặng lẽ vặn mình của Trường Đô. Đào Dĩ An vác cái lưng tê rần rật, khệ nệ đi đến trước mặt Chu Thái Nghi, nhìn ông một cái, chỉ thấy hai con mắt ráo hoảnh quay ngoắt đi đành nào. Hắn lại liếc Tống Nhã Uyên một cái, chỉ thấy mười phần ghét bỏ đều phân vẹn mười, rừng rực cháy trên hai con ngươi đang híp lại của y.

Hắn thở một hơi thật dài, như trút hết ưu phiền vào bầu không lãng bãng tuyết rơi. Hắn cất giọng lả tả: "Tiên sinh, con biết lỗi rồi mà." Tiếng hắn lặn vào khoảng im lìm, chẳng ai thèm ư hử gì với hắn. Ánh mắt Đào Dĩ An liền trôi dạt lãng đãng lên những gốc lê trắng xóa, lại rơi trên chiếc gáy ửng đỏ của Tống Nhã Uyên.

Hắn sửng sốt: "Điện hạ, gáy của người bị sao vậy?"

Chu Thái Nghi ngẩng phắt lên nhìn y, y liền đưa tay xoa nhẹ lên gáy mình. Ánh mắt đăm đăm của Lăng Tiêu Dã vọt về trong mảnh ký ức nát bấy của y, cái gáy thoáng chốc nóng lên hầm hập, đem hương hoa quế rũ lên tầng không. Y để nguyên tay ở đó, ánh mắt ái ngại đặt lên gương mặt đen sì của tiên sinh, tiếng y thủ thỉ: "Trời lạnh con thường bị ngứa ở đây, mỗi lần gãi sẽ ửng đỏ. Không sao đâu, tiên sinh đừng nhìn con như vậy nữa."

Tiên sinh thu lại ánh mắt, nhìn lên tách trà sóng sánh ánh dương, nhẹ nhàng nói: "Sắp tới con không nên lui tới chỗ ta nhiều nữa. Con ở hẳn trong cung đi. Bắc Mạc gửi người đến Trường Đô. Thế đã hòa. Đến lúc con nên sắp lại ván cờ này rồi."

Ánh mai ủ rũ phủ lên mi mắt run run của Tống Nhã Uyên, y chẳng nói gì, chỉ vươn tay tựa cằm, ánh mắt hoang hoải đặt lên vài cánh chim lạc giữa bầu trời. Đào Dĩ An gạt vài bông tuyết lác đác rơi rớt trên bàn đá, hắn nhìn Chu Thái Nghi rồi từ tốn cất lời: "Tiên sinh, từ trước đến giờ Bắc Mạc vốn không dính dáng gì đến triều chính, cũng chẳng mấy quan tâm đến chuyện ở Trường Đô. Trận Khắc Thành, nếu không nhờ hai anh em nhà họ Lăng kịp thời đưa quân tới tiếp viện, thì làm sao có thể đánh tan được quân Tề chứ? Lẽ ra Hoàng thượng phải ban thưởng cho họ mới đúng. Vậy mà bây giờ lại điều một người trong số họ về Trường Đô... Hoàng thượng làm vậy, không sợ Lăng gia nghi ngờ rồi sinh ra chuyện lớn à?"

Chu Thái Nghi ngẩng đầu, nhìn ánh nắng chênh vênh phủ kín khóm huệ, tiên sinh cất giọng trầm trầm: "Muốn biết tại sao thì phải đi từ Thục Đông, Quách Nam, Hoằng Tây rồi mới vòng ngược lên Bắc Mạc. Thục Đông trước giờ có Trương gia trấn thủ Hải Thành, hai doanh Sa Đoan còn đang phải gồng mình gánh từng đòn phản công dữ dội của quân Thương. Huống hồ, Nhật Thành còn có Nghiêm gia và Đỗ gia, ba nhà kèn cựa như kiềng ba chân. Thục Đông nếu muốn binh biến, còn phải nhòm xem chó giữ cửa trong nhà có ngoạm lấy chân mình trước hay không.

Năm quận Hoằng Tây thì Trần gia cùng Khương gia xưa nay như nước với lửa, cọp chưa xuống núi, gà nhà đã tự mổ nhau rồi. Bệ hạ chỉ việc khoanh tay tọa sơn quan hổ đấu, cần gì phải động đến đao thương? Trần tướng quân ngày đêm chạy ngược chạy xuôi từ Quan Tuyết xuống Thanh Hòe ứng phó quân Man. Bọn chúng đâu phải lũ giặc vặt, mà có thể dẹp yên trong một sớm một chiều. Còn tám thành Quách Nam, ba nhà Hạ, Vũ, Lương, từ thời tổ tiên đã lấy cày bừa làm kế sinh nhai, ruộng đồng phì nhiêu, làng nghề phồn thịnh, tự cai trị, tự sinh tự dưỡng. Bệ hạ cần gì lo lắng chó cùng rứt giậu?

Chỉ có Bắc Mạc từ bao đời nay vẫn là Lăng gia trấn thủ, lại là cánh quân duy nhất không chịu sự điều động của triều đình. Cán cân trong thiên hạ từ lâu đã nghiêng lệch rồi. Thiết kỵ cùng du quân Bắc Mạc bấy lâu nay là đại họa trong mắt quân Tề. Hai mươi năm nay, quân Tề ba lần bảy lượt công phá Khắc Thành cuối cùng đều chuốc lấy thương vong. Bắc Mạc có nổi lòng binh biến, thì hiện giờ chính tinh binh trong triều đình có dốc hết sức cũng khó mà địch lại được. Từ trước đến nay, Bắc Mạc thể hiện lòng trung thành như tường đồng vách sắt, nhưng ai lấy thước mà đo lòng người, ai dám nói Bắc Mạc vĩnh viễn không trở mặt cắn ngược Trường Đô chứ? Bắc Mạc lại vừa đánh tan quân Tề, oai phong hiển hách như thế khiến cả thiên hạ đều tung hô. Chư hầu quyền thế ngày một vững, bệ hạ đâu thể không sợ long ỷ lung lay? Bắc Mạc sớm muộn gì cũng phải tiến cống con tin, để làm an lòng nghi kỵ của bệ hạ là lẽ đương nhiên. Đáng thương chính là một trong hai anh em bọn họ, lòng có chí lớn, giờ lại giam mình trong chốn Trường Đô này."

Giọng nói trầm trầm của Chu Thái Nghi bám theo gió sượt qua tháng xuân miên man, đem tuyết mỏng rải rác lên những mái nhà Trường Đô ẩm rêu. Đào Dĩ An không tiếp lời, ánh mắt đặt lên những khoảng không xa mờ không thấy lối.

Tống Nhã Uyên nhìn nắng nhạt tưới lên lớp áo bào ánh đỏ của y, y cất giọng nhẹ bẫng: "Một con báo khi bị nhốt, hoặc sẽ gầm rú đến chết, hoặc sẽ nằm yên chờ thời. Tiên sinh, người nghĩ con báo kia thuộc loại nào?"

Chu Thái Nghi nhấc tay áo nhẹ nhàng quét đi lớp băng mỏng đóng trên lan can, rồi nói: "Nếu nó thực sự khôn ngoan, nõ sẽ không gào thét. Nó sẽ chờ đến lúc kẻ giữ l*иg phạm sai lầm."

Tống Nhã Uyên mỉm cười, y nói: "Nếu đợi được đến ngày kẻ giữ l*иg phạm sai lầm, mà nó chẳng còn đủ sức cắn chết hắn để phá xiềng xích thì sao?"

"Lòng người mới là xiềng xích đáng sợ nhất." Chu Thái Nghi nhìn y, dịu dàng nói: "Nhã Uyên, chỉ cần con không giam mình trong xiềng xích, dù ở đâu con cũng sẽ được tự do."

Y thôi không nói, để ánh mắt vất vưởng trên những áng mây nặng nề. Cơn sốt như muốn hâm cái gáy của y trong nồi lửa. Y miết vài bông tuyết trên bàn, rồi rịn vào sau gáy đang nóng lên bỏng rẫy.

Gió tạt vào giọng nói âm âm của Chu Thái Nghi: "Dĩ An." Hắn ngẩng đầu, mang ánh mắt thiu thiu nhìn ông. Chu Thái Nghi khẽ cười, nói: "Để mình A Cát ở bên cạnh chăm sóc ta là được rồi. Từ nay về sau con theo Nhã Uyên vào cung đi. Chăm lo Điện hạ cho tốt. Rảnh rỗi không có việc gì thì đừng đến làm phiền ta."

Đào Dĩ An vâng vâng dạ dạ, lại thấy trên người mình bỏng rát ánh mắt ruồng bỏ của Tống Nhã Uyên.



Lăng Tiêu Dã giẫm trên băng mỏng, từng bước lấm bùn Trường Đô. Hắn lãnh đạm đưa mắt lướt qua hành lang dài trong hoàng cung. Cơn rét mướt len lỏi theo cột trụ đỏ son, chầm chậm bám lấy da thịt, khiến sống lưng hắn bất giác lạnh buốt. Hắn vừa đặt chân đến Trường Đô đã cảm nhận được ánh mắt ẩn giấu trong gió, tai người vùi trong tuyết lạnh, dõi theo từng nhất cử nhất động của hắn. Hắc mã của hắn còn chưa kịp in dấu trên nền tuyết, kẻ trong bóng tối đã tường tận từng hơi thở hắn cất lên. Bàn chân nửa vời bước vào Trường Đô, Lăng Tiêu Dã đã thấu rõ cái gông xiềng vô hình này đang siết chặt lấy hắn.

Thôi Mộ Nhai chầm chậm đi đến, cung kính hành lễ với Lăng Tiêu Dã: "Lăng nhị công tử, hoàng thượng đang ở Ngự Hoa Viên đợi công tử. Mời đi bên này."

"Đa tạ Thôi công công."

Gió nhè nhẹ cuốn hoa lê rơi lả tả trên đất, phủ lên tấm long bào vàng nhạt của bậc đế vương. Tống Nhạc tay cầm chén trà ấm khẽ lắc lư, lắng nghe từng bước chân đang tiến lại gần. Hắn khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt thâm thúy rơi xuống bóng người đang đội tuyết tiến vào.

Lăng Tiêu Dã bước đến, khẽ cất giọng: "Thần tham kiến bệ hạ."

Tống Nhạc buông chén trà còn đang nghi ngút khói, phất tay nhẹ nhàng, cất tiếng cười vang: "Miễn lễ, miễn lễ. Tiểu tử này, khanh cũng thật là, sao đây?" Hoàng thượng nhìn lên vết thương cuốn băng qua loa ở bàn tay của Lăng Tiêu Dã, bèn nhẹ giọng: "Tiểu tử này, vừa về đến Trường Đô đã lại gây náo loạn rồi."

Lăng Tiêu Dã khe khẽ cười nhạt: "Chỉ là chút vết thương vặt vãnh thôi ạ."

Tống Nhạc nhấp một ngụm trà, khe khẽ lắc đầu: "Một thân bụi bặm còn chưa tẩy, đã vội vàng gây chuyện. Sợ rằng Trường Đô này chuẩn bị đón cơn bão lớn rồi đây." Hắn cười hềnh hệch, nhìn Lăng Tiêu Dã.

Lăng Tiêu Dã không đáp, chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhạt thếch.

"Nói ta nghe xem, tiểu tử, lần này về kinh có tính chuyện thành gia lập thất chưa?"

Lăng Tiêu Dã hơi khựng lại, rồi âm trầm trả lời: "Bệ hạ, một nữ nhân sao có thể cản được bước chân của thần chứ!"

Tống Nhạc bật cười, vỗ nhẹ tay lên bàn: "Tiểu tử này thật khí phách. Vậy là chưa có ai lọt vào mắt xanh của khanh rồi."

Lăng Tiêu Dã thản nhiên đáp: "Thần chỉ có ngựa sắt đao lang, còn nữ nhân... nếu có duyên thì sẽ gặp."

Tống Nhạc thở dài một hơi, khe khẽ phất tay: "Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa. Lại đây, đánh cờ với trẫm."

Lăng Tiêu Dã nhấc vạt áo, không nhanh không chậm ngồi xuống: "Nếu thần thắng, bệ hạ có thưởng gì không?"

"Nếu khanh thắng, trẫm ban cho khanh một điều ước. Nhưng nếu thua..."

Lăng Tiêu Dã nhướng mày: "Nếu thua thì sao?"

Tống Nhạc nhấp trà, cười ý vị: "Thì khanh phải ở lại Trường Đô, ngoan ngoãn tìm một nàng dâu về cho trẫm xem."

"Vậy thần đành phải dốc sức mà thắng rồi."

Nhưng hắn biết, ván cờ này dù hắn có thắng, điều ước của hắn cũng không bao giờ thực hiện được.

Nắng cuối chiều lan nhanh trên những nhành mai trắng muốt, phả vào đôi mắt trầm tư của Lăng Tiêu Dã. Từng khắc đẩy đưa, mỗi nước đi là một lựa chọn chết chóc, dù là ai đi nữa, đứng trước một ván cờ sinh tử, lựa chọn nào đưa ra cũng đều muốn điều tốt nhất là dành cho mình. Nhìn thế cục trên bàn cờ, Lăng Tiêu Dã khe khẽ nheo mắt. Hắn cầm chặt quân cờ trong tay, ngón tay cái chầm chậm vuốt nhẹ trên bề mặt nhẵn nhụi. Một quân trắng đơn độc, lẻ loi giữa biển đen dày đặc.

Hắn ngước mắt nhìn Tống Nhạc, chậm rãi đặt quân cờ xuống bàn, lặng lẽ mỉm cười: "Xem ra, thần thua rồi."

"Tiểu tử, đời người cũng giống như ván cờ này. Đi sai một bước, cả ván cờ liền sụp đổ."

Lăng Tiêu Dã nhếch môi cười, lười biếng dựa lưng ra sau: "Bệ hạ, nếu mà trên chiến trường cũng như ván cờ này, thần e rằng cả thiên hạ đều xưng bá hết rồi. Cầm binh không thể chỉ nhìn vào thế cục, mà phải nhìn vào lòng người."

Tống Nhạc bật cười lớn: "Tiểu tử, khanh trưởng thành lên không ít. Nhưng khanh thua rồi, thì phải chịu phạt."

"Bệ hạ có điều không biết, thần phong lưu đã thành tính. Cưới một nữ nhân không thể cản được bước chân của thần, nhưng nhiều nữ nhân thì có thể. Chi bằng bệ hạ cho thần cưới luôn bảy, tám người một lượt."

Tống Nhạc thả tiếng cười vui vẻ tan vào gió cuối chiều: "Một lúc cưới bảy, tám người, tiểu tử, khanh có bản lĩnh đó không?"

Lăng Tiêu Dã nghiêng người ghé sát lại: "Chẳng phải có câu "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén" sao. Thần đây là lửa, bệ hạ chỉ cần cho thần một bó rơm, thần đảm bảo sẽ đốt sạch sẽ."

Hắn vươn người nhặt lấy một quân cờ đặt vào lòng bàn tay: "Bệ hạ, ngài biết rõ thần là người như thế nào. Nếu cứ trói chân trói tay thần lại, sớm muộn cũng có ngày thần phá tan cái l*иg này."

Cơn gió lảng bảng bất chợt quét qua mái đình trong Ngự Hoa Viên, xoáy tuyết trên không trung thành một màn dày đặc, che kín bầu trời Trường Đô.

Tống Nhạc nhìn tuyết lả tả ngoài hiên, âm trầm cất lời: "Vậy trẫm phải xem khanh có bản lĩnh đó hay không? Trẫm nghe nói trong trận Khắc Thành khanh dẫn binh thủ mười ngày mười đêm ở Thương Thuyết Phong, phóng hỏa thiêu rụi lương khố địch, chém rơi hơn nghìn thủ cấp quân Tề. Tiểu tử khá lắm. Sao nào? Muốn trẫm thưởng gì cho ngươi?"

Tà dương u ám rơi trên mi mắt hờ hững của Lăng Tiêu Dã, hắn nhìn chén trà đã nguội lạnh trên bàn, lòng hắn thoáng chốc trùng xuống như rơi vào hố sâu không đáy. Nhắc đến chiến sự Khắc Thành, chẳng khác nào xé toang vết thương còn chưa kịp đóng vảy.

"Bệ hạ định ban thưởng gì cho thần đây?"

Tống Nhạc nhấp ngụm trà, chậm rãi nói: "Cấm Quân của trẫm hiện tại không có ai chưởng quản, cũng cần một người đứng ra dẹp yên. Dù sao cũng đều là cầm binh, vậy phong khanh làm Đô Đốc tổng binh, trông coi Cấm Quân, bảo vệ hoàng thành. Thế nào, vừa ý chứ?"

Trông coi Cấm Quân à? Chẳng khác nào bảo hắn chăn một bầy ngựa què, gào không chạy, dọa chẳng nhúc nhích. Lăng Tiêu Dã bật cười, giọng điệu biếng nhác: "Được bệ hạ coi trọng đến vậy, thần đành cố mà trông nom Cấm Quân cho tốt, miễn để bệ hạ nhọc lòng."

Hắn hành lễ tạ ơn sau đó xin cáo lui, lẳng lặng bước ra ngoài. Ráng chiều đỏ au như màu máu, nhuốm vào vạt áo hắn ngậy mùi tanh tưởi, ưng phía bắc chao liệng trên bầu trời, xuyên qua tầng không như muốn đạp rách phăng tấm vải mục nát đang phủ lên khắp Trường Đô.