Tống Biệt Hành

Chương 1: Chó cắn

Lăng Sách Tôn đứng im lìm dưới bầu trời Bắc Mạc, dáng ông sừng sững như một bóng núi già giữa cát gió thảo nguyên. Ánh hoàng hôn hun đỏ đôi mắt ông, đem ánh nhìn đăm đăm của ông cắm lên bóng ngựa đang xé gió lướt đến từ xa. Ông nắm chặt tay, nén lại cơn sóng giận dữ đang cuộn trào trong l*иg ngực.

Lăng Tiêu Dã từ trên lưng ngựa phóng xuống, mái tóc hắn còn đặc quánh cát vàng, giáp sắt trên người nung trong ánh lửa chạng vạng. Hắn chưa kịp đứng thẳng, Lăng Sách Tôn đã sải ba bước dài đi tới, chân quét ngang đạp thẳng vào ngực hắn. Lăng Tiêu Dã loạng choạng ngã nằm dưới đất, ánh mắt mờ mịt nhìn đôi con ngươi điêu tàn của cha mình.

"Cha..."

"Quỳ xuống." Tiếng Lăng Sách Tôn như trống đánh.

Lăng Tiêu Dã nghiến răng, chật vật quỳ xuống, ánh mắt chăm chăm nhìn vũng cát trước mặt. Quốc Hoài đứng bên cạnh Lăng Sách Tôn như một cây tùng chôn chân trên sa mạc. Không ai nói gì, chỉ có gió vẫn heo hút thổi, tiếng tù và đập nát thinh không, cùng ráng chiều đậm màu đang lặn vào dãy Côn Minh.

Lăng Tiêu Dã ghì chặt mảnh sắt trong tay, đầu cúi gằm. Hắn cất giọng như muốn nhai nát nỗi tủi hờn đang nảy lên trong l*иg ngực: "Cha, chuyện này con thật sự..."

"Câm miệng. Ai là cha của ngươi?" Lăng Sách Tôn quát lên, tiếng ông đυ.c vào bầu trời vời vợi những áng mây vàng vọt.

Lăng Tiêu Dã quỳ thẳng người, đôi vai trùng xuống gánh lấy những ánh tà đã xám xịt. Hắn đặt một tay lên ngực mình hành lễ, giọng điềm tĩnh cất lên: "Đại tướng quân, thuộc hạ vô năng, khiến quân địch thừa cơ tấn công, gây tổn thất nặng nề. Tội này xin chịu theo quân pháp, không dám cầu tha."

Quốc Hoài lắng nghe từng tiếng dằn ra từ bờ môi tai tái đem theo chút ấm ức của Lăng Tiêu Dã. Ông khẽ thở nhẹ một hơi dài, quay sang nhìn gương mặt đằng đằng sát khí của Lăng Sách Tôn rồi nói: "Đại tướng quân. Lăng thống lĩnh ở Mã Y phòng thủ mười ngày mười đêm, lặn trong bùn lầy, đốt lương khố địch. Công nhiều hơn tội. Mong Đại tướng quân suy xét."

"Ngươi không cần phải nói đỡ cho nó." Lăng Sách Tôn gắt gỏng, nhìn hằm hằm tấm lưng thẳng tắp của con trai mình. Ông lạnh giọng nói: "Lăng Tiêu Dã. Từ giờ phút này, ngươi không còn là Tiền phong Thống lĩnh. Trường Đô hạ lệnh, điều ngươi về kinh. Ngay ngày mai ngươi tháo giáp, trả quân hàm. Từ nay về sau, Bắc Mạc không còn là chiến trường của ngươi."

Lăng Tiêu Dã ngẩng phắt lên, ánh mắt hắn nứt toang thành trăm ngàn mảnh nhỏ. Ráng chiều đổ nát trên gương mặt suy tàn của hắn, tựa như hắn không nghe hiểu những gì cha hắn nói. Lăng Tiêu Dã thốt lên, tiếng như đã vỡ tan rồi: "Bắc Mạc là nhà con. Cha. Tại sao?"

Cha hắn không nhìn hắn, l*иg ngực hắn càng nhói lên đau đớn, dường như tiếng vó ngựa ngoài kia đang biến thành cây thương dài đâm nát trái tim hắn. Hắn nghiến răng, giọng nghẹn đắng lại: "Sao cha không hiểu? Con không thể đi. Con là tướng, sinh ra ở chiến trường. Kinh đô không phải nhà. Nơi đó, con không thở nổi."

Lăng Sách Tôn quay đầu nhìn đoàn thiết kỵ đang hành quân phía xa. Lòng ông hiu hắt lại, cổ họng ứ nghẹn, ông nói: "Chiến trường cũng không phải nhà. Không ai muốn chiến trường cả. Ngươi phải đi."

Ánh mắt Lăng Tiêu Dã như lưỡi đao rút khỏi vỏ, nỗi cay đắng của hắn cất thành những tiếng gào: "Cha muốn con đi, trừ phi cha chặt đứt chân con. Nếu không, một bước con cũng không rời khỏi Bắc Mạc."

"Ngươi thật sự muốn ta chặt đứt chân ngươi?" Giọng Lăng Sách Tôn lạnh như băng.

"Cha." Lăng Tiêu Dã rít lên tựa tiếng gầm thét của một con báo bị nhốt. Trái tim hắn căng ra trong đau đớn: "Bắc Mạc là máu, là xương, là rễ của con. Con không đi. Một bước cũng không. Khắc Thành còn khói, đầu người chưa đếm đủ. Việc quân chưa xong, trống chưa thu, cờ chưa hạ. Con là Tiền phong Thống lĩnh, lệnh sai lỗi do con. Con không bỏ thành. Không lùi. Con gánh."

"Ngươi gánh?" Lăng Sách Tôn giận dữ hỏi, rồi ông lập tức rút đao chĩa thẳng về phía Lăng Tiêu Dã. Hắn quỳ thinh lặng, như một tấm bia đã vùi sâu trong lòng đất từ muôn ngàn năm trước, lắng nghe từng tiếng thét gào của cha hắn trong sự căm phẫn, và nỗi thương tâm. Từng lời ấy như đang khắc lên tim hắn những vết khoét nhọn.

"Lăng Tiêu Dã. Ngươi gánh? Ngươi gánh được một vạn oan hồn dưới móng ngựa quân Tề? Ngươi gánh được ba nghìn thiết kỵ dưới thương của Bác Lạp Nhật? Lăng Tiêu Dã, ngươi gánh như thế nào? Ngông cuồng. Xốc nổi. Bốc đồng. Ngươi coi đây là bầu trời của ngươi sao? Ngươi nghĩ mọi thứ có thể nắm trọn trong bàn tay của ngươi à? Lăng Tiêu Dã, ngươi tỉnh ngủ chưa?"

Lăng Sách Tôn chém mạnh đao lên cột lim xanh, dây thừng nát bươm đứt bung ra, kéo lá cờ đổ xuống trùm kín đầu Lăng Tiêu Dã. Hắn vùi trong lá cờ ấy, đôi môi mím chặt lấy nhau, bờ vai đã run lên bần bật tự thuở nào. Nắm cát hắn mới bốc, chảy khỏi tay hắn, tựa như những gì hắn đang có cũng lảng bảng đi dưới ánh sương mờ trước ngày bình minh.

Lăng Tiêu Dã cất tiếng khàn khàn qua lá cờ bỏng cháy ánh tà dương đã tắt lịm: "Cha. Con không đi Trường Đô. Nếu muốn, cha hãy gϊếŧ con ngay tại đây. Con thà chết trên Bắc Mạc, còn hơn vùi xác chốn kinh đô."

"Giỏi. Ngươi muốn chết? Được. Người đâu? Nhốt Tiền phong Thống lĩnh vào ngục."

Lăng Tiêu Dã liền giật phăng lá cờ đang trùm trên người hắn xuống, ánh mắt đυ.c ngầu ghim lên người cha mình. Lăng Sách Tôn lạnh nhạt quay lưng đi, bước vào trong lều trướng. Bóng ông lăn dài dưới nền cát xam xám, trăng non trên đầu ôm lấy gánh nặng trên vai ông.

Quốc Hoài nhìn nắm tay siết chặt của Lăng Tiêu Dã, lặng lẽ đi đến quỳ một chân trước mặt hắn và vỗ nhẹ lên vai người trướng trẻ. Ánh mắt già đời của Quốc Hoài in sắc trăng bàng bạc, cùng đôi con ngươi rực lửa của Lăng Tiêu Dã.

Ông khẽ nói: "Tiêu Dã. Lần này, con đừng cãi lời Đại tướng quân. Trường Đô không đi không được. Khắc Thành còn có nhị ca con. Bắc Mạc chưa chết. Nhưng nếu con không đi, Bắc Mạc sẽ bệnh mà chết."

Tiếng Quốc Hoài chìm trong tiếng vó ngựa dồn dập, ông vỗ vai hắn hai cái rồi đứng dậy, xoay lưng bước đi. Lăng Tiêu Dã gục đầu xuống, nhìn cái bóng của Quốc Hoài tan dần trên cát lạnh. Hắn đứng bật dậy, đấm thật mạnh lên gốc lim xanh, ghim mọi căm hờn của hắn trong từng cú đấm.

Từng cú, từng cú giáng xuống trút sạch nỗi tức tưởi đang bùng cháy trong lòng hắn. Một kẻ quen rong ruổi nơi hoang mạc, sống ngang với trời, thở cùng núi, mắt nhìn bóng ưng sải cánh qua thảo nguyên, tim nện từng nhịp theo vó ngựa giữa đêm trường. Sao hắn có thể chấp nhận giam mình trong chốn phồn hoa giả dối đây?

Nên hắn uất hận. Hắn không muốn. Hắn chẳng cần lý lẽ. Hắn chỉ muốn phá tan cái l*иg son đang từ từ khóa hắn lại.

Cây lim xanh đổ xuống, vùi vào cát lặng. Lăng Tiêu Dã không nhìn nó, chỉ đem những ngón tay đã bầy nhầy máu tươi, huýt một tiếng sáo dài. Hắc Dạ Vân Hành đạp gió, xõa bờm dưới ánh trăng, vọt tới trước mặt hắn. Xích Dương Phi Vũ rạch ngang bầu trời, phi xuống đậu trên bả vai hắn. Lăng Tiêu Dã nhảy lên lưng ngựa, lao vào ánh đêm mịt mờ, đâm nát tàn trăng lạnh lẽo, và vùi mình trong những mảnh đau thương sắc nhọn.

Tiếng vó ngựa xa dần đổ lên ánh nến leo lét trong lều trướng. Lăng Sách Tôn đứng tĩnh lặng trước tấm bản đồ, dõi theo từng đường biên vẽ bằng máu và nước mắt. Ánh lửa vàng quạch hắt lên vết sẹo cũ cắt chéo qua xương gò má ông, ghi lại những chiến tích lừng lẫy và thời vàng son của một chiến tướng già.

Quốc Hoài từ sau bước tới, đặt mảnh sắt của Lăng Tiêu Dã vứt lại trên bàn, rồi quay sang gạt hai ba giọt bấc lăn tăn trên mặt đèn. Ông dịu giọng nói: "Tiêu Dã tuổi còn trẻ. Nóng nảy là chuyện dễ hiểu. Nó lớn lên nơi biên ải, quen nghe tiếng tù và, quen cầm binh đao chém gϊếŧ, xem sao nổi màn hý kịch chốn quan trường? Đi Trường Đô có khác gì đem báo con nhốt vào cũi sắt. Người như nó, sao có thể chịu nổi l*иg giam chật hẹp ấy?"

Lăng Sách Tôn quay lưng lại, ánh mắt đặt lên cửa lều đang phần phật trong gió. Ông trầm trầm cất giọng, xót xa và chua chát, đã đâm rách l*иg ngực ông: "Ngươi còn nhớ năm nó mười bảy tuổi, một mình cưỡi ngựa qua Côn Minh đến Bắc Tề để cướp đầu của Lưu Bá về?"

Quốc Hoài đăm chiêu nhìn gương mặt tiều tụy của người tướng già, khẽ gật đầu.

Lăng Sách Tôn khẽ nói: "Ta biết. Lúc đó, nó hận. Lưu Bá là tướng dưới trướng, bị quân Tề chém đầu ngay trước mặt, sao nó chịu được. Nhưng một mình nó xông vào giữa trăm binh Tề, đánh như điên. Nếu hôm ấy, Lăng Nghiêm không đến kịp, nó còn mạng?"

Lăng Sách Tôn nhặt mảnh sắt trên bàn lên, ông đăm đăm nhìn vết máu đã cứng khô. Ông cười bẽ bàng nói: "Từ nhỏ đến lớn nó đã là đứa hiếu chiến, gan dạ có thừa nhưng lại không biết tự lượng sức. Bốc đồng, xốc nổi, chính là bản tính của nó. Ngươi đếm đi, nó ra chiến trường đã bao nhiêu năm? Mười hai năm, nhưng tính háo thắng chẳng những không bớt, mà ngày càng nhiều thêm."

"Chuyện này ta hiểu." Quốc Hoài gật đầu, ông đặt ngọn bấc về chỗ cũ, ôn tồn nói: "Năm xưa, ngươi để nó tới Khắc Thành, không cho nó ra trận, đều là vì muốn nó sửa đổi bản tính của mình."

"Nhưng nó đâu có hiểu nỗi lòng của người cha. Khắc Thành gần Kiến Xương, cũng gần Tam đại doanh. Ta để nó ở đây là muốn nó học cách nhìn một trận đánh bằng đôi mắt của kẻ nuôi quân chứ không chỉ của kẻ gϊếŧ người. Nhưng nó không hiểu. Đến tận bây giờ nó vẫn trách ta chuyện này. Nói rằng ta thiên vị Lăng Nghiêm, trói buộc nó."

Lăng Sách Tôn hít một hơi thật dài, như muốn trút hết phiền muộn trong lòng ông ra ngoài. Ông trầm giọng nói: "Thiên hạ tung hô Bắc Mạc đại thắng. Nhưng Khắc Thành trong mắt ta chính là trận đại bại. Phi Hàn đã cảnh báo nó, Bác Lạp Nhật đang dồn quân, tuyệt đối không được khinh suất. Nó không nghe. Mới lấy được thủ cấp một nghìn quân Tề, đã tự đắc, cuối cùng mở đường cho giặc tiến thẳng vào Khắc Thành. Mã Y không giữ được, rào chắn bị đạp đổ, không phải bởi kẻ địch, mà bởi sự ngu dốt của quân. Một vạn dân chúng bị giày xéo dưới móng ngựa. Lỗi này là tại ai? Tại ta. Là ta trao binh quyền cho nó quá sớm. Nó đánh giỏi, nhưng cái đầu thì chưa cứng. Dưới trướng nó, người phục lệnh thì ít, người sợ thì nhiều. Cái tính cuồng ngạo của nó giữ được biên một trận, nhưng không giữ được cả thành. Lần này, nó bắt buộc phải đi Trường Đô. Không vì triều đình, mà vì chính nó. Ở lại, nó sẽ chết, hoặc trong tay địch, hoặc trong tay quân."

Quốc Hoài lặng lẽ gật đầu, ông nhìn vào sắc nến mờ nhạt đang thả trong gió lạnh, từng sợi nến se sắt luồn vào bầu không, lăn trên mây mờ và cuối cùng rơi xuống mi mắt của Lăng Tiêu Dã đang đứng lặng im trên núi Côn Minh. Hắn đứng trên vách cao ngút ngàn, mắt nhìn xuống Bắc Mạc bập bùng trong ánh đuốc, tiếng trống chòi canh đập rền rĩ vào bầu trời, phía Khắc Thành khói lửa vẫn mù mịt, thảo nguyên Thương Thuyết Phong vẫn câm lặng không một tiếng gió.

Lăng Tiêu Dã đứng như thế, từ khi ánh trăng non treo trên đỉnh đầu, đến khi ánh bình minh tái nhợt vượt khỏi đằng đông. Hắn phóng lên lưng ngựa, đưa tay vuốt ve bờm. Ưng đỏ xé gió bay tới, đáp gọn trên vai hắn. Hắc Dạ Vân Hành và Xích Dương Phi Vũ là ngựa và ưng hắn nuôi từ năm mười tuổi, cùng hắn xông pha bao trận mạc. Ngựa là chân, ưng là mắt. Cả hai là sinh mệnh của hắn trên sa trường.

Lăng Tiêu Dã nghiêng đầu, khẽ cọ vào bộ lông tơ của Xích Dương Phi Vũ. Hắc Dạ Vân Hành cũng ngẩng đầu lên, rũ rượi bờm dưới rạng đông ửng hồng. Lăng Tiêu Dã cúi xuống, khẽ thì thầm: "Ta không muốn đi."

Ngựa quay đầu, dụi vào chân hắn. Ưng cúi đầu, cào mớ tóc đẫm cát của hắn. Hắn lại thốt lên, tiếng rất nhẹ: "Ta không muốn đi."

Rồi hắn khuỵu người xuống, gục trên lưng ngựa, vùi mặt vào lòng bàn tay mình, đôi vai hắn run rẩy dưới ánh bình minh. Không ai biết trong l*иg ngực hắn là núi lửa hay tuyết lạnh. Chỉ thấy bóng hắn l*иg trong bóng ngựa và in dưới bóng ưng. Hắn phi xuống chân núi, ưng bay sát bên. Lăng Tiêu Dã trùm mũ lên, ánh mắt chông chênh nhìn về phía doanh trại, bên tai lắng nghe tiếng vó ngựa quấn lấy tiếng tù và.

Cha hắn đã đứng đợi ở đó. Dưới bia đá sừng sừng. Trước mặt là giếng trời của Bắc Mạc. Ông không mặc chiến giáp, chỉ khoác áo lông dày, đôi mắt ông mênh mang đặt lên chiếc bóng của hắn. Nỗi lòng của người cha, đứa con trai không hiểu. Thế nên, gió cát cứ lùa vào, lùa đỏ au đôi mắt ông.

Lăng Tiêu Dã xuống ngựa, hắn đứng im một lúc, rồi bước lại gần cha. Đầu hắn cúi gằm xuống đất, nhìn đôi bàn chân đang lún dần trong cát vàng.

Lăng Sách Tôn thở hắt một hơi, ông nhẹ nhàng nói: "Chịu về rồi?"

Lăng Tiêu Dã gật đầu.

"Thẳng lưng." Ông nói.

Lăng Tiêu Dã giật mình, vô thức rướn thẳng lưng lên, ánh mắt chạm vào những vết sẹo trên mặt cha hắn, và những dấu chân chim in trên lớp da đồi mồi. Hắn không biết phải nói gì với cha. Khoảnh khắc này, hắn chỉ thấy từng cơn vênh vao vỗ đầy l*иg ngực hắn, cay đắng cắn nuốt từng tấc da của hắn. Hắn không biết mình vừa muốn khóc, vừa muốn gϊếŧ.

"Lại đây. Đánh với cha một trận." Lăng Sách Tôn vẫy tay với hắn.

Lăng Tiêu Dã ngẩn người, đứng bần thần một lúc, rồi hắn cúi xuống, vốc một nắm cát, xoa đều trong tay mình. Cha hắn cũng làm vậy. Tựa như một nghi thức thiêng liêng của những người con Bắc Mạc, nơi quanh năm lặng trong gió cát hoang nguyên. Thời khắc chuyển giao sức mạnh, cũng là thời khắc tiếng tù và vang lên cùng ánh hừng đông đạp rách tấm màn đêm trỗi dậy.

Lăng Tiêu Dã tiến lên vài bước, rồi vụt về phía cha hắn như một con báo điên. Lăng Sách Tôn không né, ông đỡ những đòn nóng nảy của hắn một cách nhẹ nhàng. Lăng Tiêu Dã cao lớn hơn cha rất nhiều, động tác mạnh nhưng lực ra lại hấp tấp, vội vàng.

Hắn ăn hai quyền, một cước ở ngực và bụng, cuối cùng bị đạp cho ngã văng dưới cát. Hắn không thắng. Hắn nằm im thin thít, chỉ biết ôm chặt một nắm cát trong tay, rồi vùi mặt mình xuống, hai vai hắn khẽ run lên.

Lăng Sách Tôn bật cười vang: "Tiểu tử, một trăm năm sau con cũng không thể thắng nổi ta đâu."

Lăng Tiêu Dã ném nắm cát thật mạnh về phía chân Lăng Sách Tôn, rồi lồm cồm bò dậy, đôi mắt hắn đã cay xè lại rồi. Hắn thấy tủi thân và căm tức. Lăng Sách Tôn chỉ cười mỉm, nhìn gương mặt ấm ức của con trai mình, lòng ông se lại, như từng chiếc kim châm đang đâm vào da thịt ông.

Ông bảo: "Con ấm ức cái gì?"

"Con không có." Hắn thấp giọng, quay lưng về phía ông.

"Được. Con tiến về phía trước ba bước đi." Tiếng Lăng Sách Tôn thật dịu, tựa như tan vào cơn gió miên man trên đỉnh đầu.

Lăng Tiêu Dã không nhúc nhích, ông lại nói: "Còn không nghe lời. Tiến lên ba bước. Mau."

Hắn chầm chậm tiến về trước ba bước, bàn tay siết lấy mép quần. Hắn cúi đầu, nhìn giếng trời trước mặt, hàm răng cắn chặt vì nỗi dằn vặt và oán hờn.

Lăng Sách Tôn gật đầu. Gió cát đã hun cho đôi mắt ông chảy lệ, nắng đổ lên những giọt nước mắt mặn chát ấy. Lăng Tiêu Dã không thể thấy. Lăng Sách Tôn khẽ bảo con trai mình: "Tiêu Dã, ngẩng đầu lên."

Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy bình minh đỏ máu cuồn cuộn dưới chân trời.

Cha hắn nhìn tấm lưng to lớn của con trai, dịu dàng lên tiếng, tiếng thật nhẹ, in vào hồn hắn: "Tiêu Dã. Đi đi thôi. Đi để nhìn xem thế gian này rộng lớn cỡ nào. Sau này quay về... quay về nói cho cha biết. Đi đi."

"Đi đi con."

Tiếng ông lao vào mây trời, âm vang trong đầu hắn như một sợi dây buộc quanh bước chân hắn. Lăng Tiêu Dã không ngoảnh đầu lại. Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đỏ hoe.

Rồi hắn cúi xuống, chỉ thấy tuyết Trường Đô đã cắt phăng đi dòng hồi ức cũ kỹ trong lòng hắn. Cơn gió buốt lạnh cứa lên mặt hắn đau rát. Hắn ngả người về phía trước, ôm chặt lấy thân ngựa đang phi giữa màn đêm trắng xóa.

Trường Đô tuyết rơi bảng lảng, tiếng nói cười vấn vít dưới ánh đèn hoa ngợp trời. Tuyết đổ nặng trĩu trên vai hắn. Lăng Tiêu Dã buông tay khỏi mình ngựa, hắn lao vào trong đống tuyết dưới bức tường son. Hắn lăn vài vòng, rồi nằm ngơ ngẩn dưới nền đất lạnh giá.

Lăng Tiêu Dã ngước ánh mắt nhìn trời đêm mờ mịt, lòng hắn bỗng trỗi lên một cơn cồn cào. Lăng Tiêu Dã liền vùng dậy, vịn tường mà nôn thốc nôn tháo, hơi men trên người hắn quyện lấy sương muối dày đặc. Hắn nôn sạch rượu, lại nôn đến mật xanh mật vàng đã đắng chát trong miệng.

Hắn quỳ xuống nhìn bức tường trước mặt, rồi vung tay đấm thật mạnh, từng cú đấm như muốn đem hết nỗi lòng của hắn ra gột sạch. Bàn tay nát tươm, máu tỉ tê đổ xuống, rơi vung vãi trên nền tuyết trắng xóa. Hắn cứ điên cuồng đấm như vậy, trong lòng chỉ toàn những uất nghẹn không thể nói thành lời. Gió rét căm chẳng làm nguội cái trán nóng bừng của hắn, cũng không thể rửa trôi hơi rượu nồng nặc trên người.

Lăng Tiêu Dã bải hoải ngồi xuống, tựa lưng vào bức tường son, bàn tay trầy nát nhúng trong tuyết lạnh. Hắn ngồi thẫn thờ nhìn ánh trăng tán trước mặt. Hắn Dạ Vân Hành gõ vài nhịp xuống đất, phả hơi thở bỏng rát ra bầu không, như thể muốn sửa ấm cho chủ nhân mình. Hắn nhìn ngựa, nhìn trời Trường Đô và không tìm thấy cánh ưng của Bắc Mạc đâu nữa. Hắn để Xích Dương Phi Vũ lại, để đôi mắt của hắn ở lại Bắc Mạc, chốn này chỉ cần mình Hắc Dạ Vân Hành là đủ.

Kinh kỳ phồn hoa nhộn nhịp, yến oanh dập dìu, tiếng chư thương, buôn lái rầm rộ đánh lên bầu không. Dưới mảnh náo nhiệt ấy, in những bước chân thoăn thoắt của một bóng người đang vùn vụt lao đi giữa đám đông. Tiếng chửi rủa dội lên, dập tan đi nỗi ngán ngẩm của Lăng Tiêu Dã. Hắn ngoảnh đầu sang, chỉ nghe thấy tiếng gào thét điên cuồng, cùng những bước chân gấp gáp ầm ầm đâm tới.

"Mau. Bắt hắn lại."

"Tên cẩu tặc này. Rốt cuộc hắn đột nhập bằng cách nào?"

Tống Nhã Uyên lướt vào màn đêm đen kịt, chen trong dòng người tấp nập. Kinh kỳ náo loạn theo bước chân đập huỳnh huỵch của y. Tống Nhã Uyên vòng vào một con hẻm vắng, mồ hôi chát chúa đã vã đầy sau lưng.

Y quét mắt thật nhanh, phía sau chừng mười người đang rầm rầm đuổi theo, phía trước bất thình lình lại xuất hiện một con ngựa đen tuyền. Tống Nhã Uyên lập tức lấy đà nhảy thẳng lên lưng ngựa. Lăng Tiêu Dã vừa chớp mắt đã thấy y kéo dây cương, cưỡi Hắc Dạ Vân Hành lao về phía trước.

Hắn vội đứng bật dậy, nhìn toán người đang rầm rầm chạy đến. Hắn mới tới Trường Đô, chưa được chuẩn thuận nhập kinh, không thể tùy tiện để binh lính Trường Đô bắt gặp. Lăng Tiêu Dã nhìn theo dấu Hắc Dạ Vân Hành, ánh mắt hắn đột nhiên sắc lại. Hắn kéo vội áo choàng phủ kín vai, rồi nhảy lên mái nhà, lao vào đêm đen kịt.

Tống Nhã Uyên siết chặt dây cương, bàn tay run lên từng nhịp. Con hắc mã này quá hung hăng, mà y lại không giỏi cưỡi ngựa.

"Này... Này. Con ngựa điên này."

Y hoảng hốt nhìn đám đông phía trước, rồi vội vàng kéo áo choàng che kín nửa mặt. Y quát lên: "Tránh ra. Mau tránh ra."

Tống Nhã Uyên nhét vội đống công văn vào trong ngực áo. Phố chợ hỗn loạn, đám truy binh phía sau liền mất dấu của y, nhưng con ngựa này vẫn chưa chịu dừng. Nó điên cuồng lao đi như mũi tên xé gió, Tống Nhã Uyên chỉ còn biết sống chết ôm thật chặt lấy cổ nó. Giờ mà nhảy xuống thì một là bị bắt, hai là tan xương.

Lăng Tiêu Dã đứng trên tầng lâu, phía dưới ầm ĩ tiếng vó ngựa và tiếng thét ồn ào. Lăng Tiêu Dã dọi mắt xuống, nhìn người áo đỏ đang cưỡi trên lưng ngựa của hắn. Hắn nén lửa giận, không thể làm kinh động đến quan binh. Hắn huýt một hơi sáo dài. Hắc Dạ Vân Hành lập tức miết gót, Tống Nhã Uyên trên lưng cũng suýt cắm đầu xuống đất.

Y gào lên: "Con ngựa này..."

Hắc Dạ Vân Hành chạy về hướng ngược lại, mặc kệ tiếng kêu thất thanh của Tống Nhã Uyên. Một mảnh phố phường náo loạn trong tiếng gót sắt dồn dập. Lăng Tiêu Dã nhảy khỏi mái nhà, chạy đến một con hẻm nhỏ chặn đầu, hắn huýt sáo thêm lần nữa.

Hắc Dạ Vân Hành dừng lại, ngay lập tức đá văng Tống Nhã Uyên xuống đất. Y ngã nhào vào đống tuyết trơn lạnh, cả người lăn vài vòng trên mặt đất, để lại vệt xước dài đứt đoạn. Cơn đau như một nhát rìu bổ dọc sống lưng y. Tống Nhã Uyên gượng người, cắn chặt răng bật dậy.

Y chưa kịp hoàn hồn, phía sau liền xuất hiện một bóng đen vụt tới, tốc độ nhanh như báo vồ mồi, mang theo tiếng gió rít cắt thẳng qua mang tai Tống Nhã Uyên. Một bàn tay lạnh lẽo như thép chộp chặt lấy gáy y, kéo giật y ra sau. Tống Nhã Uyên bị nhấc lên khỏi mặt đất như xách một bao vải rách.

Y nhíu mày, đem ánh mắt bừng lửa trừng trừng nhìn Lăng Tiêu Dã: "Buông ta ra."

"Ngươi là ai?" Lăng Tiêu Dã đè giọng xuống, như muốn nghiến nát kẻ trước mặt.

"Câu này, ta mới là người nên hỏi."

Lăng Tiêu Dã khẽ nhăn mày, trầm mặc quan sát y. Nhìn trang phục của kẻ này chắc chắn thân phận không tầm thường. Thân thủ không mạnh nhưng ra chiêu rất nhanh, dứt khoát. Nửa đêm đi ăn trộm, còn bị quan binh truy đuổi.

"Ngươi là chó của kẻ nào?" Lăng Tiêu Dã vè mắt hỏi. Một kẻ táo tợn vô danh dám cướp ngựa của hắn. Trường Đô này rốt cuộc náo nhiệt đến mức nào?

Tống Nhã Uyên im lặng, nén nhịn cơn đau dữ dội ở bụng.

Lăng Tiêu Dã liền cúi xuống, nhìn vào ngực áo y: "Còn dám giấu đồ?"

"Đồ của ta. Cần ngươi quản?"

"Vừa ăn cướp vừa la làng. Cũng thật giỏi."

"Không giỏi." Tống Nhã Uyên cười đểu một tiếng: "Là ngươi ngu thôi."

Lăng Tiêu Dã vằn mắt, ngay lập tức vặn người y ép vào tường. Tống Nhã Uyên cắn chặt hàm chịu cơn đau tê tái ở bụng, y cười mỉa: "Thích thì ngươi lục đi. Có giỏi thì lột trần ta luôn. Biết đâu còn tìm được vài cái thánh chỉ đấy."

Tống Nhã Uyên không có nhiều thời gian đôi co với kẻ trước mặt. Trông hình thể và thân thủ của hắn, chắc chắn là thiết quân Bắc Mạc đột nhập kinh đô. Còn đánh tiếp, y sẽ nát gân. Trong ba mươi sáu kế, kế này là kế thứ ba mươi bảy. Tống Nhã Uyên liền nhếch miệng nói: "Biết cái giá của việc chọc chó không?"

Lăng Tiêu Dã chưa kịp nhướng mày, cúi xuống đã thấy Tống Nhã Uyên ngoạm lấy bắp tay hắn, còn nghiến răng kèn kẹt. Hắn liền giật nảy mình, miệng y nóng như tàn than ép vào tay hắn. Lăng Tiêu Dã phút chốc chết lặng trong cảm giác vừa bỏng vừa nhói này. Tuyết tạt vào mặt hắn buốt lạnh, khiến hắn giật mình, nhanh như chớp đánh vào trán y, rồi vung tay hất mạnh y xuống đất.

Tống Nhã Uyên khệ nệ đứng dậy, y vơ một nắm tuyết ném thẳng vào mặt Lăng Tiêu Dã, đè giọng nói: "Ta không biết ngươi là ai. Nhưng lần sau còn áp tay lên gáy ta, ta sẽ nhai nát xương ngươi."

Y xoay lưng nhảy lên mái nhà thấp bên cạnh, biến mất giữa tiếng vó ngựa, tiếng nói cười và tuyết rơi rả rích.

Lăng Tiêu Dã đứng thất thần một lúc, hắn cúi xuống nhìn mấy dấu răng trên tay mình, vẫn còn dính nước nhớp nháp. Y cắn rất đau, còn nghiến thật mạnh, không chảy máu, nhưng cánh tay hắn bỗng nóng bừng lên, vừa buốt vừa tê. Đúng là răng chó mà. Lăng Tiêu Dã gạt đi mấy bông tuyết bị y ném vào mặt, cúi xuống vục tuyết chát lên mấy dấu răng trên tay.

Hắn vốc tuyết lau như vậy một lúc, cho đến khi đem cơn bỏng rát ở cánh tay thổi mát lạnh. Hắn nắm lấy nắm tuyết cuối cùng, lại bốc phải một thứ kim loại trắng ngà. Lăng Tiêu Dã bới trong tuyết, nhặt lên một chiếc vòng. Hắn tư lự, tự lục lại trong trí nghĩ của mình. Ban nãy khi đánh nhau với y, hắn có thấy y đeo chiếc vòng này. Lăng Tiêu Dã giơ nó lên trước mặt, soi dưới ánh trăng, chỉ là một chiếc vòng bạc khắc chìm đôi chùm hoa quế và chạm hai chữ đã mờ.

"An Hòa." Lăng Tiêu Dã lẩm nhẩm. An Hòa là ai?

Lăng Tiêu Dã đứng dậy, nhét chiếc vòng vào ngực áo. Hắn ngước lên nhìn bầu trời, vầng dương hơi tái đang lừ lừ vươn mình khỏi thành đông, đem những ánh vàng nhàn nhạt vờn trên mái tóc sũng tuyết của hắn.

Đàng xa vọng lại tiếng chân ngựa dồn dập nện trên đất, xoáy bụi tuyết trắng xóa thành từng mảng trên không. Ba bóng người trên lưng ngựa lao đến, trong hơi thở mang tư vị cỏ thảo nguyên đẫm sương mai. Mộ Hải nhìn thấy bóng dáng của Lăng Tiêu Dã, liền vụt khỏi ngựa, ánh dương lập tức nhuộm lấy tấc da ngăm đen của Mộ Hải.

Mộ Hải sải hai bước chân dài, kéo theo hai người một lớn một nhỏ phía sau, cũng rầm rập chạy về phía Lăng Tiêu Dã. Nắng tràn ra từ phía đông, xé rách màn đêm đen đặc, để lộ những mái nhà ẩm rêu của Trường Đô, đem sắc nhờ nhợ hắt lên bốn chiếc bóng.

Mộ Hải nhìn bộ dạng của Lăng Tiêu Dã, liền cau mày lại: "Công tử. Người không sao chứ?"

Lăng Tiêu Dã nhìn ba người bọn họ một lượt, hờ hững nói: "Ta không sao."

Đinh Lân liếc xuống bàn tay của Lăng Tiêu Dã, mày cũng chau lại: "Công tử, tay của người..."

Hắn cúi xuống nhìn tay mình. Khi nãy men rượu đã sục vào nỗi đau âm ỉ trong lòng hắn, khiến hắn chẳng tự chủ được mà đem nỗi uất giận bộc phát. Chỉ có tìm cảm giác đau đớn từ bên ngoài mới nhấn chìm được nỗi khoắc khoải bên trong.

Lăng Tiêu Dã khẽ cười: "Không có gì đâu."

Sơ Kiến lách qua đám người lớn, tiến tới nắm lấy bàn tay của Lăng Tiêu Dã. Nó cất tiếng, giọng như thủ thỉ: "Công tử. Chúng ta mới đến Trường Đô, chưa nhập phủ mà người đã chạy ra ngoài uống rượu rồi. Có biết chúng ta lo cho Công tử thế nào không? Trước khi đi Đại tướng..."

"Được rồi. Được rồi." Lăng Tiêu Dã xoa trán nó, lại kéo cái má phụng phịu của Sơ Kiến lên.

Hắn vừa vào Trường Đô, đã thấy bóng đen lẩn trong tường, hơi thở sát khí không giấu được sau lớp áo gấm. Mật vệ của triều đình theo sát ngay từ cổng phủ. Hắn phải ra ngoài để cắt đuôi bọn chúng, cũng để xem xem rốt cuộc Trường Đô này có bao nhiêu tai mắt, bao nhiêu lưỡi đao. Tửu lâu chỉ là nơi tiện dừng chân, chốn đèn xếp giăng kín cùng những dải lụa hồng lả lơi, cũng là chốn đem cơn men làm nguội nỗi xót xa trong lòng hắn.

Lăng Tiêu Dã nhìn đám người trước mặt trong âm trầm, nghiêm giọng nói: "Bắc Mạc chiến sự chưa xong. Chúng ta đến Trường Đô, cha ta có thể yên tâm mà đánh trận, cũng đồng nghĩa với việc chúng ta hiện giờ chính là bia ngắm. Nhớ lấy. Ở Trường Đô, việc gì cũng phải cẩn trọng. Mọi lời, mọi bước phải dè chừng. Đinh Lân, Sơ Kiến."

Hắn nhìn hai người bọn họ, giọng trầm lại: "Chuyện trong phủ giao lại cho hai ngươi. Hạ nhân gốc gác không rõ thì cho lui. Sơ Kiến, thay ta đi dạo khắp thành, thấy gì, nghe gì đều phải ghi chép lại rõ ràng. Tối nay đưa ta xem. Ta và Mộ Hải đến yết kiến thánh thượng."

Ba người bọn họ vẫn yên lặng nhìn hắn, ánh mắt ẩn uất những nỗi lòng không tên, ngước nhìn đôi con ngươi đã đậm đặc tâm sự của Lăng Tiêu Dã. Hắn liền vươn tay, vỗ nhẹ lên vai bọn họ, khẽ bảo: "Đây là cửa tử. Nhưng cũng là lối thoát. Đường vòng cũng là đường. Chỉ cần còn bước, một ngày nào đó ta sẽ đưa các ngươi về nhà."

Sơ Kiến và Đinh Lân khẽ gật đầu, rồi lặng lẽ rời đi.

Mộ Hải vỗ nhẹ lên vai Lăng Tiêu Dã: "Công tử, chúng ta đi thôi."

Lăng Tiêu Dã gật đầu, phi mình lên thân ngựa. Hừng đông chưa chín, ám vào từng gót sắt. Dây cương buông lơi, bờm ngựa rũ rượi, đường còn dài, mà l*иg đã siết.