Khi sức lực dần dần khôi phục, cục lông nhỏ bắt đầu không còn thỏa mãn với việc chỉ uống mật nữa. Cặp răng nanh bé xíu bắt đầu nghiến lên vỏ ngoài của chiếc đèn l*иg, chờ đúng thời cơ rồi há miệng cắn mạnh một phát!
Gần như ngay khoảnh khắc cắn xuống, tựa như kích hoạt một công tắc nào đó, hai bên mặt đất đột ngột nứt toác, một cái miệng khổng lồ phá tan lớp đất, những chiếc răng trắng toát như tường đồng vách sắt nhanh chóng khép chặt, nuốt trọn cục lông nhỏ vẫn còn ngây ngốc gặm đèn l*иg vào trong.
"Hức!"
Cục lông trắng muốt hoảng hốt cực độ, trước mắt nó chỉ là một màn đen kịt, vì nó đã bị cái sinh vật ô nhiễm này nuốt chửng!
Dưới cơ thể nó là một lớp dịch vị có tính ăn mòn chẳng khác gì axit mạnh, thậm chí còn có cả những mảnh thi thể chưa tiêu hóa hết đang trôi nổi trong đó.
Chỉ cần nó buông miệng ra lúc này, rơi vào dạ dày của con quái vật, thì kết cục sẽ chẳng khác gì những sinh vật ô nhiễm nhỏ bé kia, trở thành một món ăn ngon lành.
Mà con quái vật vừa nuốt nó vào dường như cũng rất chắc chắn rằng nó sẽ không thể chịu nổi mà buông ra, vì vậy nó ung dung đứng yên, chờ đợi con mồi tự rơi xuống để tiêu hóa.
"Hức... hức..."
Ngay cả âm thanh phát ra cũng yếu ớt vô cùng, nó không dám thả lỏng, chỉ có thể rêи ɾỉ khe khẽ qua kẽ răng, trông vừa đáng thương vừa bất lực.
Chiếc đuôi bông xù to lớn cũng bị ép buộc phải cuộn lại, cái đuôi dài gần như bằng cả cơ thể nó, nếu thả lỏng, phần chóp đuôi chắc chắn sẽ chạm vào dịch vị phía dưới.
Trong bóng tối, hai sinh vật ô nhiễm một lớn một nhỏ cứ thế giằng co.
Không ai chịu mở miệng trước.
Thế nhưng, theo thời gian trôi qua, chiếc đèn l*иg nhỏ được dùng làm mồi nhử đã không còn tỏa ra mùi mật ngọt nữa, mà bụng của cục lông nhỏ lại bắt đầu kêu réo.
Thứ vừa ăn vào chẳng đủ để lấp đầy dạ dày.
Nó giống như một cái hố không đáy mới ra đời, không ngừng đòi hỏi, cảm giác đói bám riết không rời.
Tay chân dần trở nên mềm nhũn, cái đuôi cuộn tròn cũng từ từ rũ xuống.
Nó không có khái niệm về thời gian, không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ cảm thấy bản thân sắp không chống đỡ nổi nữa, có lẽ sẽ chết tại đây.
Bộ lông mềm mượt dường như cũng mất đi ánh sáng vốn có.
Nhưng đúng lúc này, trong tiềm thức như có một giọng nói vang lên, bảo rằng nó vẫn còn một sứ mệnh chưa hoàn thành, không thể cứ thế mà chết đi.
Đôi tai tròn nhỏ khẽ động, nó mở to mắt.
Sứ mệnh? Sứ mệnh gì?
Nó cần phải làm gì...
Trước khi hoàn thành, không thể chết được.
Ý niệm kỳ lạ ấy khiến nó gắng gượng giữ lại một chút sức lực, cặp răng nanh đang cắn vào chiếc đèn l*иg cũng càng siết chặt hơn.
Bất chợt, một tiếng gầm giận dữ từ bên ngoài vang lên.
Một lực va đập dữ dội truyền đến, cục lông nhỏ giống như một chiếc mặt dây chuyền bị hất văng, quay cuồng trong khoang miệng đầy tối tăm, chóng mặt hoa mắt, rồi bất thình lình, một tia sáng chói lóa xuyên thẳng vào trong.
Nó sững sờ trong chốc lát, sau đó mới nhận ra, con quái vật kia đã mở miệng!
Không cần suy nghĩ gì thêm, nó lập tức phóng vụt ra ngoài như một viên đạn nhỏ.
Vừa ngẩng đầu lên, định bụng vui sướиɠ kêu lên "chít chít" đầy đắc ý, thì một cái bóng khổng lồ đổ ập xuống.
Tất cả âm thanh đều bị nuốt ngược trở lại trong cổ họng.
Đó là một con quái vật như thế nào chứ? Dùng từ "khổng lồ" thôi cũng chẳng đủ để hình dung!
Nó quá nhỏ bé, thậm chí còn không thể thấy toàn bộ hình dạng của đối phương, chỉ có thể trông thấy con quái vật toàn thân phủ đầy vảy, chỉ có một con mắt độc nhất đang mở to, há ngoác cái miệng rộng và nuốt chửng sinh vật ô nhiễm vừa mới nuốt nó vào bụng.
Không cần nhai, chỉ nuốt thẳng xuống.
"Chít!!"
Nó thét lên trong lòng.
Nuốt chửng sinh vật ô nhiễm suýt chút nữa đã ăn thịt mình, nhưng con quái vật khổng lồ kia vẫn chưa thỏa mãn.
Nó là một trong số những sinh vật bị thu hút bởi âm thanh non nớt vang lên từ nơi này.
Dường như tiếng động phát ra từ đây, nhưng sinh vật ô nhiễm nó vừa nuốt vào lại không có hương vị ngon lành như mong đợi.
Dù có cơ thể to lớn, nhưng con quái vật ô nhiễm mang hình dạng thằn lằn một mắt này dường như không có thị lực tốt lắm.
Nó không hề nhận ra rằng vừa có một sinh vật bé nhỏ bị hất văng ra ngoài.
Và đó mới chính là mục tiêu thực sự đã hấp dẫn nó.
Chỉ là, cục lông nhỏ quá bé, trong mắt nó chẳng khác nào một đốm trắng li ti.
Thế nên sau khi gầm lên mấy tiếng quanh quất để xác nhận không còn sinh vật nào khác ở gần đây, con thằn lằn một mắt kéo theo cơ thể đồ sộ rời đi.
Phía tây có lãnh địa của một sinh vật kịch độc, nó không muốn bước vào đó.
Cục lông nhỏ trốn sau một tảng đá vụn, hồi hộp dõi theo. Chỉ đến khi mặt đất dần ngừng rung chuyển, chắc chắn rằng con quái vật khổng lồ kia đã rời khỏi, nó mới thò đầu ra.
Mèo rình mò.jpg
Mặt đất xung quanh đã trở thành một đống hỗn loạn, nó đứng giữa vùng đất xới tung, gió thổi làm bộ lông tơi tả.
"Chít..."
Vực sâu tàn khốc đã dạy cho sinh mệnh non trẻ này một bài học vô cùng quan trọng.
Ở đây, chỉ cần bước sai một bước, cái giá phải trả chính là sinh mạng.
Trong vực sâu này, mọi sinh vật đều rẻ mạt như nhau!
Chỉ có kẻ mạnh nuốt kẻ yếu mới là quy tắc duy nhất.
Đúng lúc này, bụng nó lại réo lên không đúng thời điểm.
Số thức ăn ít ỏi vừa nạp vào đã bị tiêu hóa sạch sẽ khi nó cố cầm cự trước con quái vật kia.
Nó lại phải tiếp tục tìm thức ăn.
Nhưng nhất định không thể đυ.ng mặt con quái vật khổng lồ lúc nãy nữa, phải tránh khỏi con đường mà nó có thể đi qua.
Chỉ cần đi ngược hướng với nó là được!
Cục lông nhỏ sung sướиɠ nghĩ thầm, rồi lạch bạch bước về phía tây.