“Nhưng chị cũng phải mắng em một câu. Nếu em học theo kiểu Chu Ảnh, không vướng bận chuyện tình cảm, thì lúc nắm được Lục tổng có khi giờ em đã lên đến tuyến mấy rồi. Đằng này thì sao? Vì theo anh ta đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ, công tác ở Nhật Bản, em bỏ hết cả đống công việc.”
“Em biết sai rồi.”
Thẩm Nam Chi khẽ nói, lí nhí như muỗi kêu.
“Thật sự... em biết sai rồi, chị Tĩnh.”
“Thôi bỏ đi…”
Nhiêu Tĩnh ngoài miệng thì nói thế, nhưng trong lòng thì bực không chịu nổi, chỉ muốn rút ngay một điếu xì gà cho hạ hỏa:
“Giờ chỉ còn biết trông vào buổi dạ tiệc của DK vào thứ Ba tuần sau. Nếu giành được hợp đồng quảng cáo, tạm thời vớt lại danh tiếng, rồi chị sẽ kiếm thêm kịch bản mới cho em.”
Cúp máy xong, Thẩm Nam Chi mới bắt đầu mở app đặt đồ ăn.
Nhưng chưa đến mười phút sau, chuông cửa đã vang lên.
Cả ngày hôm nay cô chưa rời khỏi nhà, đầu tóc rối bù, mặt mũi chưa rửa, toàn thân chỉ mặc độc một chiếc váy ngủ mỏng manh.
Cô khoác đại một chiếc khăn choàng mỏng, ra mở cửa, liền thấy Trợ lý Tần Hán của Lục Thời Cẩn đang đứng trước cửa, anh ta nói:
“Chào cô Thẩm.”
“À…”
Thẩm Nam Chi còn hơi ngẩn người. Gặp lại người liên quan đến Lục Thời Cẩn, tim cô vẫn không tránh khỏi nhói đau một cách khó kiểm soát.
“Trợ lý Tần có việc gì sao?”
“Lục tổng để quên một tài liệu quan trọng ở nhà, là một bản kế hoạch bìa trắng.”
“Được.”
Thẩm Nam Chi lập tức nhớ ra. Cô từng thấy nó, chính là bản mà Lục Thời Cẩn mang đến tối qua, được đặt trong ngăn dưới của bàn trà.
Cô nghiêng người nhường lối nhưng Tần Hán không vào mà bảo:
“Cô cứ tìm là được, tôi đợi ngoài cửa.”
Thẩm Nam Chi khựng lại giây lát rồi quay vào, tìm được tài liệu và đưa ra, cô hỏi:
“Là cái này phải không?”
“Đúng rồi.”
Tần Hán nhận lấy, kiểm tra sơ qua, xác nhận không sai thì gật đầu chào: “Cảm ơn cô Thẩm, nếu vậy tôi xin phép.”
Cửa vừa khép lại, Thẩm Nam Chi liền thấy trong khu vực sảnh có hai chiếc đồng hồ của Lục Thời Cẩn, cùng một cặp khuy măng sét.
Trong phòng tắm vẫn còn lọ nước hoa và sữa tắm mà anh hay dùng.
Trên bàn trà vẫn còn điếu thuốc anh hút dở, bật lửa anh bỏ quên.
Trong phòng ngủ… đồ đạc thuộc về anh quá nhiều.
Thẩm Nam Chi đi chân trần dạo quanh căn nhà một vòng, lúc này mới nhận ra, dù mấy tháng gần đây Lục Thời Cẩn ít khi đến, nhưng hai năm bên nhau, nơi này đã phủ kín dấu vết của anh.
Cô chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn mở khung chat của Lục Thời Cẩn.
Giữa họ, tin nhắn gần đây chỉ vỏn vẹn vài câu.