Không Phải Hoàng Yến Chơi Gì Hoả Táng Tràng

Chương 4

Rất lâu sau...

Trong đôi mắt hạnh trong trẻo ấy thấm đẫm ánh nước, cô khẽ nức nở thành tiếng, tiếng khóc nghẹn ngào đè nén từ tận sâu trong cổ họng:

"Lục Thời Cẩn, lần này... thật sự là vĩnh biệt rồi."

Buổi chiều tà.

Nhiêu Tĩnh gọi cho Thẩm Nam Chi một cuộc điện thoại, là để thông báo kết quả thử vai nữ phụ của một bộ phim chính kịch tuần trước.

Giọng chị ấy vang dội đầy bực tức:

“Chị nói thẳng, khỏi lòng vòng. Lần trước lúc em thử vai xong, cả phòng đạo diễn với nhà sản xuất đều gật đầu hài lòng. Chị đứng đó còn tưởng vai này chắc chắn nằm trong tay rồi.”

“Thế mà giờ báo lại, không được. Vai rơi vào tay Chu Ảnh.”

Chu Ảnh là nữ diễn viên cùng công ty với họ. Về lý thuyết, là người nhà thì không nên cạnh tranh kèn cựa gay gắt. Nhưng vấn đề là bộ phim này có sự đầu tư của Tinh Tinh Truyền Thông.

Mà Chu Ảnh lại là tình nhân của tổng giám đốc điều hành, Ngô Viễn Đạt.

Nếu chuyện này xảy ra hôm qua, vai ấy nhất định là của Thẩm Nam Chi.

Nhưng hôm nay, thì không đến lượt cô nữa.

“Chị thấy tên Lục tổng kia cũng quá đáng thật. Mới vừa dứt với em xong, đã không chừa cho em một chút đường sống nào. Hắn ta rốt cuộc là thứ đàn ông gì thế hả?!”

Thẩm Nam Chi ngồi bên cửa sổ sát đất, ánh hoàng hôn đỏ rực nhuộm nửa bầu trời, bên dưới là dòng xe cộ nườm nượp trong giờ cao điểm. Nhưng trong mắt cô, tất cả đều trở nên trống rỗng.

“Chị Tĩnh, chắc là Ngô tổng biết Lục tổng không còn chống lưng cho em nữa, nên dứt khoát giao vai cho Chu Ảnh thôi.”

“Lục tổng...”

Cái tên này, suốt hai năm qua, dù là trên giường hay dưới giường, cô cũng chỉ gọi anh bằng hai tiếng "Lục tổng".

Lúc này nhắc lại, tim cô như bị đâm một nhát dao cùn.

Cây dao ấy được chôn vào tim từ hai năm trước, suốt khoảng thời gian ấy đau đớn ngấm dần như nước nóng đun ếch, cho đến hôm qua thì bùng phát đến mức thấu tim gan, cô nói:

“Anh ấy chắc không hạ mình làm mấy chuyện bẩn thỉu đó.”

“Là Ngô tổng.”

Ngô Viễn Đạt từng vung cành ô liu về phía cô, nhưng không ngờ, cuối cùng Thẩm Nam Chi lại lựa chọn Lục Thời Cẩn.

Chuyện này, Ngô Viễn Đạt vẫn luôn để bụng.

Nên nay có cơ hội là ông ta giẫm lên cô không chút nể nang.

“Không quan trọng là ai, chuyện đã định rồi.”

Nhiêu Tĩnh tức đến mức muốn thở không nổi, nói:

“Thôi, em cũng đừng buồn nữa.”

Lúc này rồi mà chị ấy vẫn còn nghĩ cho Thẩm Nam Chi.

Đứa nhỏ này là chị tự tay lôi về, bao năm nay một tay dẫn dắt. Dù biết nó chẳng tranh giành gì được, nhưng làm sao mà buông bỏ cho được?