Qua thời gian khá lâu, hai người đều trầm mặc. Lâm Mộng Dĩnh ngẫm nghĩ, nhìn nam sinh đang kiểm tra trang bị, quyết định lên tiếng: “Vừa rồi… cảm ơn anh, cho hỏi nên xưng hô với anh thế nào?”
Nam sinh quay đầu lại, dường như nhìn cô trong giây lát, sau đó tháo kính bảo hộ: “An, Tĩnh.”
Lâm Mộng Dĩnh tưởng hắn bảo cô đừng nói chuyện, hơi mấp máy môi, rồi ngậm miệng.
An Tĩnh đặt kính bảo hộ lên thảm kiểm tra. Một lúc sau mới nhớ ra có thể gây hiểu lầm, bèn quay đầu lại giải thích: “Tôi, tên, An, Tĩnh, ý nghĩa yên ổn, bình an.”
Lâm Mộng Dĩnh nhận ra mình hiểu lầm, vội vàng đáp lại: “Cảm ơn An Tĩnh đại ca!”
Sau khi hắn tháo mắt kính, Lâm Mộng Dĩnh mới ý thức được đây không phải nam sinh mà là một người đàn ông trưởng thành. Thoạt nhìn 27-28 tuổi, diện mạo bình thường. Đường nét khuôn mặt hắn rất đẹp, nhưng ngũ quan cực kỳ nhạt nhòa, là kiểu nhạt nhòa mà ném vào đám đông sẽ tìm không ra.
“Ngồi, xuống đi, giữ, sức.”
An Tĩnh nói với Lâm Mộng Dĩnh. Nhưng nhìn lớp bụi dày đặc trên nền đất, Lâm Mộng Dĩnh thật sự không tài nào ngồi xuống nổi.
Thấy An Tĩnh hoàn toàn không hiểu, Lâm Mộng Dĩnh thoái thác: “Em đứng cũng được.”
An Tĩnh nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, mới nhận ra vì sao Lâm Mộng Dĩnh lại đứng. Hắn đổi một tấm thảm lớn trong siêu thị hệ thống, giả vờ như lấy ra từ ba lô, sau đó đứng dậy đưa đến trước mặt Lâm Mộng Dĩnh: “Lót, ngồi, tháo, giày cao gót.”
Lâm Mộng Dĩnh hơi xấu hổ, nhận lấy nói “Cảm ơn”. Vừa nãy cô bị trật chân, hơi đau. Thật ra đứng là chút quật cường cuối cùng của cô, nếu có thể ngồi đương nhiên tốt nhất. Cô cẩn thận gấp thảm thành khối vuông nhỏ, cố hết sức để không làm bẩn nó.
Vừa chuẩn bị ngồi xuống, An Tĩnh lại nhíu mày tới gần.
Hắn giũ thảm trải lên mặt đất, bảo Lâm Mộng Dĩnh ngồi lên.
Lâm Mộng Dĩnh nhẹ nhàng thở ra, làm theo.
Cô vô thức nắm lấy vạt váy. Trời nóng, cô mặc một chiếc váy mỏng, dưới chân lại đi giày cao gót. Bình thường thì đẹp, nhưng trong hoàn cảnh này lại trở thành phiền lụy.
Sau khi bình tĩnh, Lâm Mộng Dĩnh bắt đầu lo lắng cho cha mẹ và bạn bè. Cô vội lấy điện thoại ra, nhưng phát hiện hoàn toàn không có tín hiệu. Bấm gọi 110 cũng liên tiếp báo bận.
“Sao lại như vậy?”
An Tĩnh nhìn cô như vậy, không nói gì. Những chuyện này hắn đều đã trải qua, không ai có thể đối kháng. Nhưng Lâm Mộng Dĩnh trông vô cùng mất mát, gương mặt xinh đẹp đầy mờ mịt làm người nhịn không được đau lòng. An Tĩnh về bản chất không tính là đàn ông, thời gian hắn làm đàn ông chưa tới 1 tiếng đồng hồ, sức chống cự với gái đẹp là max. Nhưng Lâm Mộng Dĩnh là ngoại lệ.
Đó là chính hắn, hắn không thể mặc kệ.
Hắn sắp xếp từ ngữ một lát, gập ghềnh giải thích: “Sóng âm khi nãy, là một loại bức xạ, phá hủy thiết bị điện tử, thông tin liên lạc, cũng, cũng thay đổi cấu trúc gen, trong cơ thể người, sau đó, biến thành như vừa rồi.”
An Tĩnh không nhớ lần cuối cùng mình nói một câu dài như vậy là khi nào. Trong tận thế, An Tĩnh đã quen không giao lưu với ai. Đến những năm tận thế giai đoạn sau, rất nhiều người đã chẳng cần biết dung mạo như nào, chỉ cần là đàn bà thì chúng sẽ tóm lấy phát tiết du͙© vọиɠ.
Thế nên, suốt những năm đó, An Tĩnh luôn ăn mặc tả tơi rách rưới, cúi đầu không nói một câu, để không ai phát hiện ra bản thân là nữ.
Nhìn gương mặt sạch sẽ, mịn màng của Lâm Mộng Dĩnh lúc này, hắn không muốn để vết sẹo xấu xí ngoằn ngoèo kiếp trước xuất hiện trên mặt cô nữa.
An Tĩnh, An Tĩnh, nhất định sẽ bảo vệ em một đời bình an.