“Nắm, chặt, vào.” Nam sinh lại lên tiếng, giọng nói vẫn mang nét ngắt quãng đặc trưng. Lâm Mộng Dĩnh theo bản năng túm lấy áo hắn, nhưng chỉ nắm được đai đeo trên áo chống đạn.
Giờ thì cô đã tin, áo chống đạn này cũng là thật.
Hai mắt cô vẫn đang quan sát khắp nơi. Trong phạm vi tầm mắt cô, phần lớn sinh viên trên sân thể dục đều đã ngã xuống. Nhiều người bắt đầu lảo đảo đứng dậy. Chẳng qua mắt thường có thể nhìn ra, một vài người có động tác không quá bình thường.
Trong tầm mắt cô, có một sinh viên không-quá-bình-thường toàn thân run rẩy, bổ nhào vào một sinh viên khác còn đang ngã trên đất, sau đó há miệng, cắn vào người sinh viên kia.
Hắn, hắn đang ăn sinh viên kia!
Lâm Mộng Dĩnh định hét to nhắc nhở, nhưng rồi cô nhận ra cảnh tượng tương tự đang diễn ra khắp nơi, rất nhiều sinh viên đều ở tình trạng này. Cô lập tức ngậm miệng, không dám phát ra một tiếng động nào.
Sau khi nam sinh ra lệnh xong liền lập tức hành động. Tuy hắn vác theo một người, nhưng tốc độ vẫn cực nhanh, tựa như không hề gánh thêm phụ tải. Hắn chạy như bay về phía trước, rất nhanh đã đi qua một thi thể nằm trên đất.
Lâm Mộng Dĩnh nhìn lướt qua, thấy giữa mày thi thể chảy máu, hai mắt trừng trừng… Chẳng qua đôi mắt kia, rõ ràng là màu đỏ…
Nam sinh không ngừng bước, rất nhanh đã băng qua sân thể dục, tới hàng rào trường học. Sau đó hắn nổ súng hạ gục bảo vệ đang nhào tới, thoát ra ngoài bằng cổng sau.
Những chuyện vừa phát sinh dọc đường khiến Lâm Mộng Dĩnh cảm thấy dạ dày quặn thắt.
Cô dần tin lời nam sinh - hắn là do cha ruột cô phái tới bảo vệ cô. Dù không biết ba cô có bản lĩnh như vậy từ bao giờ.
Lâm Mộng Dĩnh hỏi khe khẽ: “Chúng ta đang đi đâu?”
Nam sinh im lặng một lúc rồi trả lời: “Bên cạnh, có chỗ, trống.”
Chưa tới mười phút, hắn đã đưa cô đến khu đất hoang bên cạnh khuôn viên trường đại học. Mảnh đất này vốn đã được trường của Lâm Mộng Dĩnh thu mua, cũng thỏa thuận xong cho các thương hộ dọn đi để trống đất xây dựng thêm giảng đường mới, chỉ là chưa kịp xây dựng. Hiện tại khu vực này đều thành đất hoang mọc đầy cỏ dại, chỉ còn lại vài tòa nhà trống.
Mục tiêu của nam sinh hiển nhiên chính là miếng đất này – tương đối hoang vắng.
Gần làng đại học của Lâm Mộng Dĩnh, chỗ này đã là một trong rất ít khu đất hoang. Hiển nhiên Lâm Mộng Dĩnh cũng minh bạch, việc cấp bách hiện tại là tìm nơi không người. Bằng không ở trong hoàn cảnh khắp nơi là nguy cơ sinh hóa như vừa rồi, cô thật sự kinh hoảng tột cùng.
Khi đến lầu ba của một tòa nhà bỏ hoang, nam sinh mới buông Lâm Mộng Dĩnh xuống. Hai chân cô mềm nhũn, cô ngã ngồi trên đất, sau đó vội vàng quay người nôn thốc nôn tháo.
Những cảnh tượng người ăn người vừa rồi không phải chỉ là hình ảnh trong phim kinh dị, mà là thực tại diễn ra ngay trước mắt, khiến Lâm Mộng Dĩnh cảm thấy sởn gai ốc. Hơn nữa không chỉ có một hai trường hợp… mà là vô số. Cảnh tượng kinh hoàng như địa ngục trần gian khiến cơ thể Lâm Mộng Dĩnh phản ứng dữ dội, dạ dày quặn thắt, toàn thân ớn lạnh.
Sau một lúc lâu, nam sinh đưa cho cô một chai nước khoáng không nhãn. Lâm Mộng Dĩnh sửng sốt, nhận lấy và khẽ nói “Cảm ơn”. Cô súc miệng rồi uống vài ngụm.
Chờ khôi phục một ít sức lực, cô đi ra chỗ khác, đứng trong một góc. Trên mặt đất hơi bẩn… cô không ngồi nổi.