Hệ Thống Bắt Ta Làm Tra Nam

Thế giới 1 - Chương 7

Lớp học này lại là lớp trọng điểm, học sinh thậm chí còn phải tranh thủ từng giây từng phút để học tập, ngay cả thời gian đi vệ sinh cũng vội vàng. Làm gì có chuyện bạo lực học đường?

Nếu không thì với tính cách nguyên chủ, hắn đã sớm bị người ta đánh cho ra bã rồi.

Vậy chỉ có một khả năng!

Hai tháng tới sẽ xảy ra một biến cố ngoài ý muốn.



Giữa trưa, Cố Dịch Trạch đưa bài làm đã hoàn thành cho Dương Diệp Yên. Cô cúi đầu kiểm tra từng câu, sửa lỗi một lúc lâu, nhưng cuối cùng lại không tìm ra chỗ nào sai.

Cô đứng trước mặt Cố Dịch Trạch, thẳng thắn quan sát hắn, đôi mắt tròn xoe đầy nghi ngờ:

“Có phải lúc kiểm tra, cậu cố tình làm sai không?”

Cố Dịch Trạch nhún vai, vẻ mặt vô tội:

“Nếu cậu muốn nghĩ vậy thì tôi cũng hết cách.”

Dương Diệp Yên siết chặt tay.

Thật muốn đấm hắn một trận. Đấm cho đến khi hả giận mới thôi.

Cố Dịch Trạch bật cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp:

“Hay thế này đi, sắp đến kỳ thi giữa kỳ rồi. Nếu trong kỳ thi này, điểm toán của tôi cao hơn cậu, cậu phải đồng ý với tôi một điều kiện.”

Dương Diệp Yên hừ một tiếng:

“Tại sao tôi phải đồng ý chứ? Cậu thi tốt hay không thì liên quan gì đến tôi?”

“Thế thì cậu sẽ biết tôi có phải cố ý làm sai hay không.” Cố Dịch Trạch liếc cô một cái đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Hay là cậu sợ thua?”

Thấy Dương Diệp Yên có vẻ lưỡng lự, hắn tiếp tục dụ dỗ:

“Yên tâm, tôi sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng đâu.”

Dương Diệp Yên bĩu môi:

“Hừ! Cậu chắc chắn sẽ thua thôi!”

Kết quả, Cố Dịch Trạch hớn hở cầm bài thi toán 150 điểm giơ trước mặt cô khoe khoang.

Dương Diệp Yên nhìn bài thi của mình chỉ có 148 điểm, tức đến nghiến răng.

Cô hít sâu, trừng mắt nhìn Cố Dịch Trạch:

“Cậu muốn tôi làm gì?”

“Hẹn hò với tôi.”

Dương Diệp Yên: “…”

Cô đã biết ngay là tên này sẽ làm nhục mình mà!

Quá đáng! Quá khi dễ người khác!

Đúng lúc này, lớp trưởng đứng trước cửa gọi to:

“Cố Dịch Trạch, thầy Dư tìm cậu.”

“Biết rồi.” Cố Dịch Trạch đáp, rồi thong thả vỗ vai Dương Diệp Yên đầy vẻ đồng tình:

“Đã cá cược thì phải chịu thua, nói ra thì không được lật lọng.”

“Hừ! Tôi lật lọng đấy, thì sao?” Dương Diệp Yên đứng bật dậy, bắt chước vẻ mặt vô lại của hắn trên xe buýt, nói đầy lý lẽ: “Cậu có bằng chứng tôi đã đồng ý cá cược với cậu không?”

Cố Dịch Trạch ung dung lấy điện thoại ra, mở đoạn ghi âm.

Cuộc đối thoại ngày hôm đó vang lên rõ mồn một.

A a a a a!

Đồ tiểu nhân gian xảo! Đê tiện vô sỉ! Quá mức nham hiểm!

Dương Diệp Yên tức giận úp mặt xuống bàn, dùng bút vẽ hình một tên tiểu nhân đáng ghét trên quyển vở.

Lúc rời khỏi lớp, Cố Dịch Trạch còn cố ý nhướng mày kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô. Dương Diệp Yên nghiến răng nghiến lợi.

Bên cạnh, Mạnh Mai Mai nhìn bộ dạng khổ sở của Dương Diệp Yên mà âm thầm đồng cảm.

Cô cũng từng bị tên này chọc tức đến phát điên.



Cố Dịch Trạch gõ cửa văn phòng, bước vào trước mặt thầy Dư:

“Thầy tìm em?”

Thầy Dư nhìn hắn, trong lòng vẫn còn ám ảnh. Dù gì thì ông cũng từng bị tên này làm cho đau đầu không ít lần.

Ông ho khan hai tiếng, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ làm sao để hắn không thể giở trò.