A Chi, A Chi

Chương 13: Quỳ xuống

Bị lộ rồi.

Hắn bước tới gần cô, thân hình cao lớn che khuất ánh sáng từ phía trên, giống như một ngọn núi nóng bỏng ép xuống. Quý Đồng lùi lại hai bước, dù rất sợ hãi nhưng vẫn mở to mắt nhìn hắn.

"Tôi nhớ nhầm thôi."

Quý Đồng đương nhiên không tin.

"Em nên về nhà đi, gia đình sẽ lo lắng."

"Anh nhập vào cậu ấy từ khi nào?" Quý Đồng siết chặt vạt áo đồng phục, trong đầu hiện lên những hành động kỳ lạ của Lý Khúc. Buổi chiều, giữa giờ giải lao, Cam Đình có kể với cô vài câu về Lý Khúc. Cam Đình nói rằng mình có bạn ở hầu hết các lớp, thường xuyên chạy qua lại, nhưng hình như chưa bao giờ gặp Lý Khúc. Cảm giác mơ hồ có chút quen mặt, có lẽ vì cùng học ở tầng này, đã từng chạm mặt vài lần, nhưng hoàn toàn không hiểu gì về cậu ta. Cam Đình không kìm nén được sự tò mò, chạy sang lớp chín hỏi thăm vài câu. Nghe người ta nói, Lý Khúc học rất giỏi, nhưng bình thường sống khép kín, tính cách hướng nội, và còn nhút nhát nữa.

Nhưng nhìn lại dáng vẻ của cậu ta lúc nãy, nhút nhát? Sắp ăn thịt người rồi còn gì.

"Đánh bóng rổ? Hay từ lần đầu tiên giúp tôi đã vậy rồi?"

Hắn nhìn vào đôi mắt kiên định của Quý Đồng, biết rằng không thể lừa được cô, thế là cũng không che giấu nữa: "Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại em đâu."

Quý Đồng lại lùi thêm một bước, dù biết hắn không phải ác quỷ, nhưng lòng vẫn không khỏi sợ hãi: "Tại sao anh luôn giúp tôi?"

Hắn không trả lời một lời nào.

Đột nhiên, Lý Khúc nhắm mắt lại rồi ngã xuống.

Quý Đồng vội vàng cúi xuống đỡ cậu dậy. Lý Khúc xoay người quỳ gối dưới đất, liên tục nôn khan.

Quý Đồng tìm khăn giấy đưa cho cậu, Lý Khúc không nhận, chỉ liếc nhìn cô đầy oán trách, rồi lảo đảo đứng dậy bước ra ngoài.

"Lý Khúc!" Quý Đồng đuổi theo.

Lý Khúc đột ngột quay đầu lại, khuôn mặt tràn đầy sự chán ghét và ủy khuất: "Tránh xa tôi ra."

Quý Đồng sững sờ tại chỗ, không nhúc nhích.

...

Hà Phong đứng trên sân thượng của tòa nhà cao tầng, cúi nhìn thành phố dưới chân, hơi ngẩn người.

Mạnh Nguyên ngồi xuống bên cạnh hắn, tay cầm một mẩu vàng vụn: "Gọi ta đến làm gì?"

"Đi dạy dỗ vài người giúp ta, ta đang có nhiệm vụ, không tiện ra mặt."

"Người? Người nào? Người sống?"

"Ừ."

"Ai vậy? Họ đắc tội ngươi rồi à?"

Hà Phong đưa ngón tay điểm nhẹ lên đầu nàng.

Mạnh Nguyên hiểu rõ mọi chuyện trước sau, thở dài cảm khái: "Cậu bé kia là ai vậy? Thật sự quá thảm."

"Đừng quá đáng, chỉ cần dạy cho họ bài học là được."

"Sao ngươi không nói thẳng với cô ấy ngươi là ai? Khai thật luôn cho xong, cứ làm phức tạp lên làm gì."

Hà Phong không trả lời, đẩy nhẹ nàng đi: "Đi đi."

...

Mạnh Nguyên không tìm thấy Trương Tâm Nhụy, cô ta không có ở nhà. Trên đường lại gặp mấy con ma lang thang đang đánh bạc, nàng đứng xem suốt cả đêm, gần sáng mới nhớ tới việc Hà Phong nhờ.

Thôi, ban ngày rồi, cứ kiếm chỗ ngủ một giấc đã, đợi tối hãy tính tiếp.

Nàng kéo dài như thế, hại Lý Khúc lại gặp rắc rối rồi.

Trương Tâm Nhụy hôm qua đã tìm Hồ Sùng Cảnh để khóc lóc kể lể. Sáng sớm nay, Lý Khúc bị kéo vào bụi cây nhỏ trong trường.

Buổi trưa, Quý Đồng và Cam Đình đi ăn ở nhà hàng, tình cờ chạm mặt Lý Khúc. Cậu đang xách hai túi lớn, bên trong đầy nước giải khát và đồ ăn vặt.

Cam Đình định chào cậu, nhưng Lý Khúc như không nghe thấy, vội vã bỏ đi.

Cam Đình đầy vẻ tò mò: "Cậu ta vội cái gì vậy?"

Quý Đồng nhìn bóng lưng cậu mà thất thần, không đáp lời.

Cam Đình vẫy vẫy tay: "Nghĩ gì vậy?"

Quý Đồng lắc đầu, tiếp tục bước về phía nhà ăn.

"Có phải cậu ta bị thương không? Trên mặt hình như có một vết bầm."

Không chỉ một, mà là hai vết.

Hà Phong đứng từ trên cao dõi theo Lý Khúc.

Cậu mua nhiều đồ như vậy rồi vội vàng đi đâu? Hình như có gì đó không ổn.

Vì vậy, Hà Phong quyết định đi theo.

...

Lý Khúc bước vào bụi cây nhỏ.

Hồ Sùng Cảnh đang ngồi trên ghế đá sâu trong bụi cây hút thuốc, trước mặt đã bày sẵn một đống đồ ăn.

Lý Khúc đặt đồ xuống bàn đá: "Xong rồi."

Hoàng Kha rung rung điếu thuốc, giơ tay vỗ mạnh vào sau đầu cậu: "Chưa xong! Trà sữa đâu? Không thấy chị Nhụy ở đây sao?"

Lý Khúc cảm thấy lạnh sống lưng.

Trương Tâm Nhụy cười khẩy: "Sao? Hôm qua chẳng phải còn ngon lành lắm sao? Mấy chiêu thức đó, biểu diễn lại cho anh Cảnh coi nào."

Lý Khúc cúi đầu, không dám nói lời nào.

Trong lòng Trương Tâm Nhụy vẫn có chút sợ hãi, dù sao hôm qua cô ta thực sự bị dọa đến mức mất hồn. Nhưng giờ đây đã có Hồ Sùng Cảnh bên cạnh.

Cô ta đứng phía sau Hồ Sùng Cảnh, thân mật ôm lấy cổ hắn: "Anh Cảnh, anh bảo phải làm sao đây?"

Hồ Sùng Cảnh vỗ nhẹ lên tay cô: "Em muốn làm gì thì làm."

"Em không dám, lỡ cậu ta lại phát điên, cầm dao đâm em thì sao."

Hồ Sùng Cảnh bật cười, dùng chân đá nhẹ vào chân Lý Khúc: "Nói đi chứ? Cứ kêu một tiếng xem nào."

Hoàng Kha lại giơ tay đánh thêm một cái vào lưng Lý Khúc: "Nói!"

Lý Khúc bị đẩy tới đẩy lui, ăn ba cái tát, hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

Lưu Đức nhìn dáng vẻ hèn nhát của cậu: "Chị Nhụy, không phải nhận nhầm người chứ? Cậu ta á? Một chọi bốn? Đùa à."

"Đánh tao tận hai lần đấy, nhận nhầm? Mày đùa gì vậy." Trương Tâm Nhụy trừng mắt nhìn hắn.

Hồ Sùng Cảnh nhả khói thuốc, lười biếng cười.

Hoàng Kha đá một cú vào khớp gối của Lý Khúc, cậu không đứng vững, quỳ một chân xuống đất phía trước.Trương Tâm Nhụy mở một chai Sprite đổ lên đầu cậu: "Còn con Quý Đồng kia nữa, cũng bắt tới đây cho tao."

Hồ Sùng Cảnh bực mình: "Anh nhìn có vài lần thì đã sao? Em còn chưa chịu buông tha à?"

"Anh đã xin số điện thoại của nó rồi mà."

Hồ Sùng Cảnh vứt điếu thuốc xuống đất, dùng chân đạp mạnh vào, đứng dậy với vẻ khó chịu: "Đi thôi."

Trương Tâm Nhụy vẫn tiếp tục đổ Sprite. Lý Khúc mắt đỏ ngầu, cuối cùng không chịu được nữa, dùng sức hất tay cô ra và đứng dậy.

Hồ Sùng Cảnh quay lại, đá mạnh một cú vào đùi cậu.

Trương Tâm Nhụy sợ hãi vội trốn ra sau lưng hắn. Cô luôn cảm thấy tên này như bị rối loạn tâm thần vậy, lúc thế này lúc thế khác, không biết lúc nào sẽ bùng nổ. Thấy cậu bị ngã xuống đất, bị Hoàng Kha đè xuống đánh mấy cú, trong lòng vừa hả hê vừa căng thẳng.

Hồ Sùng Cảnh nhìn chán rồi: "Thôi đủ rồi." Hắn thấy mũi giày dính bùn đất, nhíu mày đưa chân đến trước mặt Lý Khúc: "Lau sạch cho tao."

Lý Khúc mặt áp sát xuống đất, nhìn đôi chân của Hồ Sùng Cảnh trước mặt, nhưng không lau.

Cậu nghĩ họ sẽ tiếp tục đánh mình, không ngờ lại nghe tiếng gầm giận dữ của Hồ Sùng Cảnh.

Ngẩng đầu lên nhìn.

Hoàng Kha tung một cú đấm khiến Hồ Sùng Cảnh phụt máu mũi.

...

Sau giờ thể dục buổi chiều, thầy hiệu phó cầm mic thông báo phê bình một vài học sinh tham gia đánh nhau, đồng thời đọc bài phát biểu thật dài.

Quý Đồng trước đây vốn chẳng quan tâm những chuyện này, nhưng lần này có người mà cô quen biết – là Trương Tâm Nhụy, Hồ Sùng Cảnh và hai tên đàn em của hắn. Ba nam sinh đều lấm lem bùn đất, người đầy thương tích.

Theo lời của thầy hiệu phó, bọn họ đã đánh hội đồng Lý Khúc.

Quý Đồng càng cảm thấy áy náy hơn.

Sau khi thầy hiệu phó nói xong, yêu cầu từng người đọc bản kiểm điểm.

Trương Tâm Nhụy là người đầu tiên, đọc xong cô ta đưa mic cho Hoàng Kha. Hoàng Kha không nhận mic, hai tay vẫn cắm vào túi quần, ngẩng đầu lên đầy vẻ khinh thường.

Hiệu phó lớn tiếng quát mắng: "Bản kiểm điểm của em đâu?"

Hoàng Kha thậm chí chẳng thèm nhìn ông: "Tôi không có gì để nói."

Hiệu phó hét to một tiếng: "Em có muốn học nữa không!"

Hà Phong liếc ông một cái, thờ ơ cầm lấy mic, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt học sinh phía dưới. Đột nhiên hắn nhớ lại thời niên thiếu ở trong sơn trại, vì sơ ý làm nổ tung cổng trại mà bị cha túm ra đứng trước sân viện, buộc phải xin lỗi các anh em.

Ngày ấy thật vô lo vô nghĩ, thật hoài niệm.

Cảm giác tanh tưởi trong miệng thật khó chịu, Hoàng Kha nhổ một ngụm máu xuống đất, rồi nhìn sang Hồ Sùng Cảnh đang đứng cạnh, đột nhiên đá mạnh vào người hắn.

Hồ Sùng Cảnh nào ngờ được điều này, hoàn toàn không phòng bị, ngã nghiêng sang một bên như quân bài domino, va chạm khiến ba người liên tiếp đổ rạp xuống.

Toàn thể giáo viên và học sinh trong trường đều giật mình kinh hãi.

Chỉ nghe thấy Hoàng Kha nhẹ nhàng nói với hắn một câu:

"Quỳ xuống, liếʍ sạch giày cho ông nội mày."