A Chi, A Chi

Chương 12: Anh là ai

Tan học buổi tối, Quý Đồng một mình bước ra khỏi cổng trường.

Chưa đi được bao xa, cô bị kéo lê vào một ngôi nhà nhỏ hoang vắng.

Xung quanh đầy cỏ dại um tùm, giữa tường và cây là những mạng nhện khổng lồ dính xác vài con côn trùng đã mục nát.

Trên chiếc tủ hỏng bên cạnh tường có đặt hai chiếc đèn pin, ánh sáng chiếu thẳng vào Lý Khúc đang quỳ giữa sân.

Cậu cúi đầu, chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy nặng nề.

Trong sân có bốn năm người, hoặc năm sáu người, đứng đầu là Trương Tâm Nhụy.

Cậu không đáng phải chịu liên lụy như vậy, tất cả đều vì đã giúp cô. Quý Đồng cảm thấy vô cùng áy náy trong lòng: "Các người thả cậu ấy ra đi."

Trương Tâm Nhụy ngồi xổm trên một chồng gạch vụn, tay kẹp điếu thuốc, hút một cách lười biếng, nhìn cô cười: "Không thả thì sao? Cô làm được gì nào?"

Trương Tâm Nhụy nhảy xuống, bước tới trước mặt Lý Khúc, túm lấy mái tóc ngắn của cậu, buộc cậu ngẩng mặt lên: "Nhìn xem, đại anh hùng đây rồi, tiểu mỹ nhân của cậu đến kìa."

Ánh sáng của đèn pin chiếu vào khuôn mặt cậu, khóe mắt Lý Khúc rỉ máu, bị ánh sáng làm cho không mở mắt ra được.

Trương Tâm Nhụy lại nhìn về phía Quý Đồng: "Lại đây nào."

Quý Đồng bị tên tóc vàng đẩy tới trước mặt cậu, cô cố vùng vẫy nhưng không thoát ra nổi, bị ấn ngã xuống đất.

Trương Tâm Nhụy vỗ nhẹ vào mặt Lý Khúc: "Nói gì đi chứ, câm rồi à? Tao nhớ là chưa đánh vào miệng mày mà."

Lý Khúc bị ép nhìn Quý Đồng một cái: "Tôi không quen cậu ta."

Cậu ta đột nhiên bĩu môi, nước mắt rơi xuống, giọng run rẩy nói: "Thả tôi ra."

Quý Đồng sững người.

...

Hà Phong đi họp ở phía Tây thành phố, cuộc họp kéo dài suốt đêm.

Khi cuộc họp kết thúc, tính toán thời gian thì Quý Đồng lẽ ra đã về đến nhà rồi.

Hắn trực tiếp đến nhà cô, nhưng không thấy người đâu.

Hà Phong đợi ở bậc thang một lúc, đến mười một giờ đêm cô vẫn chưa về. Sợ rằng cô gặp chuyện trên đường, hắn liền dọc theo con đường từ trường về nhà để tìm kiếm.

Trường học đã trống trơn từ lâu.

Hà Phong đi một vòng qua các lớp học, vẫn không thấy bóng dáng cô đâu. Ra ngoài tiện tay bắt một con ma để hỏi cung, con ma bị dọa sợ, lắp bắp trả lời: "Không... không biết... không nhìn thấy."

Hỏi mấy con ma khác, vẫn không có tin tức gì.

Lần này, Hà Phong thực sự lo lắng.

...

Lý Khúc vốn không chịu đòn giỏi, nhóm người kia cũng không dùng lực quá nặng, chỉ đá vài cái, đấm hai cú, cậu đã nằm bẹp dưới đất không đứng dậy nổi. Họ không động tay chân với Quý Đồng, hôm nay mục đích chính là nhằm vào Lý Khúc, bắt cô tới chỉ để cho cô chứng kiến bộ dạng hèn nhát của cậu ta.

Quý Đồng là người trầm tĩnh, hiếm khi la hét om sòm, bình thường nói lớn tiếng một chút đã là điều hiếm có. Nhưng nhìn cảnh họ sỉ nhục Lý Khúc như vậy, cô cuống quýt không biết làm sao, chỉ biết liên tục van xin.

Trương Tâm Nhụy cảm thấy phiền phức, xé một miếng băng keo dán miệng cô lại.

Âm thanh "ư ư ư" phát ra, giống như một hạt giống đang cố gắng phá đất chui lên, nhưng bị bàn chân nhấn mạnh trở lại bùn đất, càng bị chôn sâu hơn.Tên tóc vàng giữ chặt Quý Đồng, vừa hò hét vừa cười đùa, đồng thời ra hiệu cho tên tóc đỏ. Tay hắn vô tình lơi lỏng, Quý Đồng nhân cơ hội thoát ra, giật bỏ miếng băng keo trên miệng lao về phía Lý Khúc. Dù sức cô yếu ớt, nhưng vẫn muốn bảo vệ cậu.

Nhưng chưa kịp đến gần, cô đã bị túm lại như con gà con rồi quăng sang một bên.

"Đừng có chạy loạn, muốn chết à?"

Quý Đồng không đứng vững, ngã ngồi xuống đất, chợt gào lên trong cơn tuyệt vọng: "Các người nhằm vào tôi đây này!"

Hà Phong đứng trên mái nhà, cảm nhận được sự hiện diện của cô, đột ngột quay đầu lại. Tốc độ của hắn cực nhanh, đến mức tiếng vọng của Quý Đồng còn chưa dứt thì hắn đã xuất hiện trên không trung.

Trong chớp mắt, cả sân viện cuồng phong nổi lên dữ dội, mạng nhện bị xé rách, lá cây bị cuốn bay khỏi cành, tung bay đầy trời.

Đám bụi mịn làm cay mắt, Trương Tâm Nhụy dụi dụi mắt, chửi thề một câu: "Mẹ kiếp, gió quái quỷ gì đây?"

Đúng là cô ta chửi trúng rồi.

Gió ma.

Khi mọi người đưa tay che mặt, Lý Khúc đứng dậy giữa cuồng phong và đám lá bay tán loạn. Đôi mắt cậu toát lên sát khí ngùn ngụt, ánh nhìn như muốn xé nát tất cả bọn họ thành từng mảnh.

Tên tóc vàng thấy cậu đứng dậy, liền mắng một câu rồi lao tới định đá vào đầu gối cậu. Lý Khúc khéo léo nghiêng người tránh né, ngay sau đó nắm lấy vai gã, xoay người quật gã ngã xuống đất, thêm một cú đánh khiến gã bay đi ba, bốn mét.

Hà Phong xoay nhẹ cổ tay, rõ ràng không hài lòng.

Cái thân xác này thật vô dụng, chẳng có chút sức mạnh nào.

Mọi người kinh ngạc đến sững sờ. Họ cảm giác Lý Khúc như biến thành một người khác hoàn toàn, từ khí thế, biểu cảm đến từng cử chỉ hành động.

Quý Đồng ngồi dưới đất, ngây người ngước nhìn cậu.

Chỉ thấy mỗi đòn tấn công của Lý Khúc đều chuẩn xác, mạnh mẽ và tàn nhẫn. Chưa đến nửa phút, mấy nam sinh đã nằm rạp dưới đất, không thể đứng dậy nổi.

Trương Tâm Nhụy hoảng sợ đến mức điếu thuốc trên tay rơi xuống đất.

Lý Khúc bước thẳng về phía cô ta. Trương Tâm Nhụy liên tục lùi lại, môi lưỡi run rẩy lắp bắp: "Mày... mày muốn làm gì... đừng có động vào tao, nếu không tao... tao sẽ không tha cho mày đâu! Đừng tới đây!"

Trong lòng cô ta hoảng loạn, quay người định chạy, nhưng không ngờ Lý Khúc túm lấy tóc cô ta kéo ngược trở lại.

"Buông tao ra! Đồ chó chết!"

Lý Khúc kéo lê cô ta, để lại một vệt dài ngoằn ngoèo trên mặt đất. Cậu dừng lại trước một chiếc ghế hỏng, dẫm mạnh làm nó vỡ vụn, rồi nhặt lên một chân ghế.

"Lý Khúc!"

"Lý Khúc ——" Quý Đồng hoảng hốt, thấy cậu cầm chân ghế, giơ tay lên như thể sắp đâm vào đầu Trương Tâm Nhụy. Cô loạng choạng tránh khỏi những viên gạch đá và mảnh gỗ, lao tới ôm chặt lấy eo cậu.

"Đừng mà!"

Chân ghế dừng lại ngay trước trán Trương Tâm Nhụy. Cô ta bị dọa đến mức cơ thể cứng đờ, hồn như sắp rời khỏi xác. Lý Khúc trong chớp mắt khôi phục bình tĩnh, đứng thẳng dậy ném bỏ thứ trong tay.

Thấy cậu ngừng lại, Quý Đồng buông tay ra rồi lùi lại một bước.

Lý Khúc quay người lại, thấy sắc mặt cô trắng bệch: "Xin lỗi đã làm cậu sợ."

Đồng bọn của Trương Tâm Nhụy cũng bị dọa cho ngây người. Họ nghĩ rằng tên đeo kính này điên rồi. Chúng vừa lôi vừa kéo Trương Tâm Nhụy chạy mất dạng.

"Chúng đã đi rồi."

"Có cần đuổi theo không?"

"Vừa rồi cậu suýt nữa... Gϊếŧ người là phạm pháp, không đáng đâu."

"Xin lỗi." Lý Khúc nhíu mày, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt cô: "Tôi không ngờ chúng sẽ tìm đến lần nữa, là tôi xử lý chưa ổn thỏa. Cậu đừng lo, sẽ không có lần sau đâu."

Quý Đồng không nói gì.

"Để tôi đưa cậu về nhà."

Bọn chúng chạy vội quá nên quên luôn cả đèn pin. Một luồng sáng cắt ngang màn đêm, rọi xuống chân cậu.

Quý Đồng đột nhiên hỏi: "Cậu có sao không?"

Lý Khúc lau bùn đất trên khóe miệng: "Không sao."

Quý Đồng nhìn chằm chằm vào mắt cậu: "Hôm nay cậu rất kỳ lạ."

Lý Khúc đối diện ánh mắt cô trong giây lát rồi dời mắt đi, cúi xuống nhặt đèn pin trên mặt đất: "Khuya lắm rồi, về thôi."

Cậu xoay người, chiếu đèn lên con đường phía trước.

"Chờ chút."

Lý Khúc quay đầu lại nhìn cô.

Quý Đồng lấy từ cặp sách ra một cuốn sách: "Sách của cậu đây."

Lý Khúc đưa tay nhận lấy.

"Cảm ơn cậu."

"Không có gì."

Quý Đồng vốn cực kỳ nhạy cảm với những chuyện thế này. Một người dù có thay đổi thất thường đến đâu, cũng không thể biến hóa lớn đến vậy chỉ trong chốc lát. Cô cố ý đưa sách của mình cho cậu, muốn thử phản ứng của cậu, nào ngờ lại đoán đúng thật.

"Đây căn bản không phải sách của Lý Khúc. Anh là ai? Tại sao lại nhập vào thân xác cậu ấy?"