Đạo Diễn Địa Cầu Nổ Tung Tinh Tế

Chương 2: Tiền trao cháo múc

Vợ chồng bác cả nhìn Mạnh Hi Dương, trong lòng không khỏi sáng lên một tia đắc ý.

Họ đã biết thằng nhóc này ham tiền, nhưng không ngờ ngay cả mẹ ruột mà cũng có thể đem ra trao đổi — thật đúng là cầm thú!

Nhưng ngay giây tiếp theo, tập tài liệu trong tay Mạnh Hi Dương bỗng biến mất, bị cất vào không gian chứa đồ của cậu.

Mạnh Hi Dương từ tốn, thản nhiên nhìn bọn họ, giọng lười nhác nhưng đầy mỉa mai:

"Lão gia tử của tập đoàn Mạnh ép cháu trai gϊếŧ mẹ — tin tức sống sờ sờ nóng hổi như vậy, giá trị cũng không tệ đâu nha. Nhưng ngàn vạn tinh tệ thì hơi quá. Ừm... thôi tính mười vạn tinh tệ cũng được."

Nói rồi, Mạnh Hi Dương chìa tay ra:

"Còn đâu, đưa nốt phần quan tâm của hai người đi."

Tôi, Mạnh Hi Dương — chỉ nhận chuyển khoản ngay!

"Mày... mày... !" Mạnh Chấn Bác tức đến run rẩy cả người.

Sao trên đời lại có kẻ vô liêm sỉ như vậy chứ?!

Ông ta cũng không dám tưởng tượng, nếu tin tức này bị lão gia tử nhìn thấy, ông ấy sẽ tức đến mức nào. Tất cả tình yêu và kỳ vọng dành cho đứa cháu này, chỉ trong một khoảnh khắc sẽ bị giẫm đạp nát bét.

Lão gia tử trước mặt truyền thông còn cố giữ phong thái "lấy đại cục làm trọng, nhẫn nhịn vì hòa khí". Nhưng nếu sau lưng bị phanh phui chuyện ép cháu hại mẹ, hình ảnh của công ty sẽ bị đả kích nghiêm trọng, thậm chí cổ phiếu còn có thể sụp đổ thê thảm!

Bác cả lúc này vừa tức vừa lo, bắt đầu dọa nạt lẫn dụ dỗ:

"Mạnh Hi Dương, cháu suy nghĩ cho kỹ đi. Cứ cố gắng giữ lấy một người thực vật, chẳng mấy chốc tiền của cháu sẽ cháy sạch! Cháu thật sự muốn mất cả mẹ, cả gia sản, rồi từ thiếu gia danh giá trở thành kẻ ăn xin lang thang ở tinh cầu rác rưởi hay sao?!"

Vợ bác cả cũng vội vàng phụ họa, giọng đầy "tình cảm":

"Chỉ vì một người không còn hy vọng sống, cháu định để chính bản thân mình và con cháu sau này đi nhặt rác mà ăn sao? Lúc đó, nếu mẹ cháu có linh hồn, dù chết rồi cũng không thể yên lòng dưới suối vàng đâu!"

Bình thường, người đầu óc tỉnh táo đến mấy, nghe những lời này, rồi nhìn tình hình trước mắt, cũng sẽ cắn răng ký tên.

Huống chi Mạnh Hi Dương tuy có tấm bằng đại học, nhưng lại học một ngành cực kỳ ít người quan tâm, không kiếm được tiền — ngành nghiên cứu ở Cổ Lam Tinh.

Muốn duy trì tiền an dưỡng dịch mười vạn tinh tệ mỗi tháng cho mẹ cậu? Đó là điều không tưởng!

Nhưng cậu chỉ nhẹ nhàng nói:

"Tôi sẽ đi làm phim kiếm tiền. Các người đừng mong nghe được bất kỳ tin xấu gì từ mẹ con tôi."

Trong lúc sốt cao, đầu óc Mạnh Hi Dương bỗng bừng tỉnh, ký ức kiếp trước ùa về.

Kiếp trước cậu lao vào công việc, từng làm ra vô số bộ phim truyền hình và điện ảnh nổi tiếng, trở thành đạo diễn lớn vang danh quốc tế. Nhưng cũng vì lao lực quá độ mà đột ngột qua đời.

Với kinh nghiệm và ký ức từng trải trong ngành giải trí phồn thịnh ở kiếp trước, cậu biết rất rõ — ở thế giới tinh tế này, mình hoàn toàn có thể kiếm tiền lớn bằng nghề đạo diễn và làm phim.

Thảo nào kiếp này cậu lại dễ dàng "móc túi" người khác như thế, hóa ra trong xương tủy đã có sẵn kỹ năng của một đạo diễn giỏi biết cách ép nhà đầu tư rút tiền!

Mạnh Chấn Bác cười nhạo một tiếng, ánh mắt đầy khinh thường:

“Mẹ mày năm đó cũng từng là đạo diễn danh tiếng trong tinh hệ, nhưng mới bắt đầu làm phim cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền. Anh trai tao lúc mới vào công ty cũng từng chịu đủ loại mệt nhọc và thất bại. Mày cứ tưởng kiếm tiền dễ như chơi sao? Muốn khoe tài giỏi hả? Thế thì kiếm ngay cho tao một ngàn vạn tinh tệ đi rồi nói chuyện tiếp!”

Nào ngờ, Mạnh Hi Dương không nói không rằng, mở quang não ra, tại chỗ soạn thảo một bản hợp đồng mua bán tư liệu sống, sửa lại vài chỗ cho chuyên nghiệp hơn.

Rồi cậu bình tĩnh nói, không nhanh không chậm, như đang đọc giá một món đồ ăn vặt:

“Độc quyền, hàng nóng, tư liệu sống bùng nổ — giá chỉ một ngàn vạn tinh tệ.”

Mạnh Chấn Bác suýt nữa thì té ngửa!

Ban nãy rõ ràng chính thằng nhóc này nói giá trị thông tin đó chỉ đáng mười vạn tinh tệ, thế mà bây giờ xoay tay một cái, nó độn giá lên tận một trăm lần! Đây còn độc ác hơn vay nặng lãi!

“Xét tình nghĩa thân thích, cháu ưu tiên bán cho bác. Nếu như bác không mua, cháu sẽ đăng lên sàn đấu giá công khai.” Mạnh Hi Dương nói câu này mà mặt không đổi sắc, trông cứ như đang làm một chuyện vô cùng đạo đức và quan tâm vậy.

Quả nhiên là người nhà họ Mạnh — vô sỉ truyền từ đời này sang đời khác!

Nhưng khi bản thân Mạnh Chấn Bác làm những chuyện vô liêm sỉ thì không sao, đến lượt bị chính cháu mình dồn vào chân tường, ông ta tức đến suýt nổ tung!

Ông ta nghiến răng nghiến lợi, nắm tay siết chặt đến mức gân xanh nổi lên, cuối cùng chỉ phun ra hai chữ:

“Tao mua!”