[Chấn động! Vợ chồng Nhị thiếu nhà họ Mạnh tham ô tài sản gia tộc bị phát hiện, chạy trốn bằng phi thuyền, gây tai nạn giao thông khiến một người chết, một người bị thương!]
[Mạnh lão gia vì tình nghĩa máu mủ chỉ viết thư trách phạt nhẹ, thu hồi tài sản mà không truy cứu hình sự.]
[Mạnh Hi Dương chịu liên lụy từ cha mẹ, bị đuổi ra khỏi nhà, giờ cậu ta sẽ đi đâu?]
Người nằm trong trung tâm cơn bão dư luận, Mạnh Hi Dương lúc này đang nằm trong phòng bệnh cao cấp ở Đế Đô Tinh.
Cậu ngồi bên buồng trị liệu, chuẩn bị mọi thứ để lo cho mẹ mình đang hôn mê cần được chăm sóc dài hạn.
Vụ tai nạn phi thuyền đã cướp đi mạng sống của cha cậu, còn mẹ cậu thì trở thành người thực vật.
Buồng trị liệu đặc biệt dành cho bệnh nhân thực vật tuy đắt đỏ, nhưng so với chi phí an dưỡng dịch mỗi tháng, vốn gần như vô tận, thì cũng chỉ như muối bỏ biển.
Tài sản nhà họ Mạnh thực ra cũng không thiếu, thế nhưng số tiền ông nội đòi bồi thường vì tội tham ô gần như bằng tổng giá trị tài sản của cha mẹ cậu.
Hiện giờ tất cả số tiền đó đều đã bị đóng băng, tránh để cậu kịp chuyển đi trước khi có phán quyết chính thức.
Thứ Mạnh Nhiên còn có thể sử dụng bây giờ, chỉ đủ để mua an dưỡng dịch cho mẹ thêm hai tháng mà thôi.
"Kẽo kẹt" — cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Người bước vào không phải bác sĩ hay y tá, mà là vợ chồng bác cả Mạnh Chấn Bác, ăn mặc xa hoa lộng lẫy, vàng bạc đầy người.
"Ông nội hiện giờ đang bừng bừng khí thế mới dám cứng rắn đuổi cả cháu ra khỏi nhà."
Mạnh Chấn Bác đứng từ trên cao nhìn xuống cậu cháu trai đang ngồi bên giường bệnh, trong ánh mắt lộ ra sự thương hại pha chút coi thường.
Khuôn mặt thanh tú tuấn tú của Mạnh Hi Dương lúc này hơi tái nhợt, đôi mắt vì mệt mỏi mà đỏ lên với những tia máu.
Nhưng dù hoàn cảnh thế nào, lưng cậu vẫn thẳng, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt đen láy ẩn chứa sự kiên cường không chịu khuất phục.
Như cây tre mọc trên vùng đất cằn cỗi — kiêu hãnh, cứng cỏi, không hề thấy chút nào là chật vật hay yếu đuối.
Càng nhìn càng chướng mắt, trong lòng Mạnh Chấn Bác không khỏi thầm nghĩ.
Đứa cháu này có đến bảy phần giống đứa em trai xuất chúng năm xưa của ông ta. Trong khoảnh khắc đó, Mạnh Chấn Bác như thấy lại hình bóng đứa em từng chói lọi rực rỡ.
Vốn định đến xem cảnh thằng cháu mình suy sụp thảm hại ra sao, nhưng không ngờ... dù đến nước này, nó vẫn giữ được phong thái không ai sánh bằng!
Là con trưởng bình thường trong nhà, từ nhỏ Mạnh Chấn Bác đã luôn bị mang ra so sánh với em trai mình, và lúc nào cũng bị coi như kẻ vô dụng.
Nếu không phải em trai ông — cha của Mạnh Hi Dương, đã cố tình chống đối cha già và nhất quyết cưới một người phụ nữ xuất thân từ tinh cầu cấp thấp làm vợ, thì e rằng từ lâu Mạnh Chấn Bác đã bị gạt khỏi danh sách người thừa kế.
Nhưng hôm nay ông ta không đến đây chỉ để chọc ngoáy cháu trai mình, mà còn có một nhiệm vụ khác nữa.
Vì thế, Mạnh Chấn Bác nở một nụ cười gượng, hạ giọng dịu dàng nói:
"Nhìn cháu đi, mắt đỏ hết cả lên rồi, chắc mệt lắm."
Dù là anh em ruột thịt, nhưng quan hệ giữa hai bên gia đình vốn chẳng tốt đẹp gì.
Giờ tự nhiên bác cả lại ra vẻ quan tâm, tất nhiên Mạnh Hi Dương không tin.
Cậu cười nhạt, thẳng thừng đáp:
"Bác quan tâm hỏi han không bằng chuyển thẳng tiền vào tài khoản. Đưa cháu mười triệu tinh tệ, cháu mới tin bác cả thật lòng quan tâm."
Sắc mặt Mạnh Chấn Bác lập tức tối sầm lại.
Đúng là cái thằng nhóc tham tiền, gian xảo y như cha nó!
Vợ bác cả thấy hai người cứ vòng vo mãi chưa vào chuyện chính, sốt ruột bước lên trước nói:
"Hi Dương à, bây giờ y học phát triển lắm rồi. Nếu còn chút hy vọng tỉnh lại thì mẹ cháu sớm đã tỉnh rồi. Cháu cứ tốn tiền giữ mẹ cháu trong buồng chữa trị cũng chỉ là lãng phí mà thôi. Lão gia tử tuy ngoài mặt lạnh lùng với mẹ cháu, nhưng dù sao cháu cũng mang huyết mạch nhà họ Mạnh, trong lòng ông nội vẫn thương cháu lắm đấy."
Nói thì nghe nhẹ nhàng, nhưng nếu mẹ cậu thật sự tỉnh lại, chắc chắn sẽ gây rắc rối lớn.
Lúc này, Mạnh Chấn Bác lấy ra một tập tài liệu trong cặp:
"Chỉ cần cháu đồng ý xác nhận tình trạng tử vong của mẹ, cháu sẽ ngay lập tức nhận được bất động sản và khoản tiền thưởng từ gia tộc.
Hơn thế nữa, nhà họ Mạnh cũng sẽ tiếp nhận cháu trở lại. Lão gia tử đã chuẩn bị sẵn cái tên trong gia phả, chỉ thiếu chữ ký của cháu thôi."
Rõ ràng là ép người ta ký giấy khai tử cho mẹ, vậy mà mặt mũi vẫn còn giả bộ ra vẻ tử tế quan tâm. Thật đúng là khiến người ta ghê tởm!
Ánh mắt Mạnh Hi Dương bỗng trở nên lạnh lẽo.
Cậu cầm lấy tập tài liệu, lật xem qua một lượt, xác nhận những lời bọn họ nói hoàn toàn là sự thật.