Bổn Công Chúa Chỉ Muốn Mạng

Chương 5

Sau khi bị hoàng huynh dỗi ba ngày, lại thêm cẩn thận suy ngẫm lại, ta liền cảm thấy bản thân mình lúc đó thật sự đã quá hấp tấp rồi.

Dù sao thì ta cũng là công chúa cành vàng lá ngọc, sao có thể bị một nữ truyền nhân của thần y sống nơi hoang dã doạ sợ được chứ?

Lại nói, nữ phụ trong truyện tèo là vì liên tục kiếm cớ gây khó dễ cho nữ chính.

Mà ta, một công chúa chây lười nếu như không có việc lớn gì thì ngay cả cửa cung cũng không thèm ra, sao có thể dẫm lên vết xe đổ ấy được?

Mà cho dù nàng ta có thật sự yêu thích Trịnh Bằng đi chăng nữa, thì hẳn là cũng sẽ không gây khó dễ cho một người không tranh không đoạt như ta, khiến cả hai phải rơi vào kết cục không thể cứu vãn được đâu.

Suy cho cùng, cũng không phải là ta chỉ có thể gả cho mỗi Trịnh Bằng.

Cùng lắm thì bổn công chúa cứ chây lỳ đời này không gả, khiến hoàng huynh hoàng tẩu nuôi ta cả đời là được!

Sau khi mọi chuyện thông suốt, thì tâm thần và thân thể ta cũng nhẹ nhàng khoan khoái hơn hẳn.

Ta tiếp tục đóng chặt cửa cung nửa bước không ra, ăn uống ngủ nghỉ một ngày ba bữa, vui vẻ thoải mái giống như trước kia…

"Công chúa, công chúa, không xong rồi!"

Tiếng kêu đinh tai của nha đầu Ngọc Diệp phá tan mỹ cảnh an nhàn của ta.

Ta không nhịn đc mà ngẩng đầu ra khỏi cuốn thoại bản đang đọc dở, mặt đầy vẻ không kiên nhẫn nhìn nó.

"Không xong không xong cái gì? Mỗi lần mở miệng đều là không xong không xong, em đang trù ẻo bổn công chúa đấy à?"

Ngọc Diệp thở hổn hển ngồi bệch xuống nền đất bên cạnh nhuyễn tháp, đợi sau khi ta rót cho nó chén nước uống nhuận họng, thì nó mới ngẩng đầu lên hỏi: “Công chúa, người có biết vừa rồi em gặp được ai không?"

Ta không nhịn được mà gõ đầu nó một cái, Ngọc Diệp mới ôm đầu mếu máo nói tiếp: "Chính là nữ nhân mà tướng quân đưa về, truyền nhân của thần y đó!"

Ta không thể tin được mà ngồi bật dậy: "Cái gì? Sao nàng ta lại đến đây?"

Đây là Hoàng Cung đó!

"Nghe nói là đến cùng với tướng quân. Bệ hạ muốn trọng thưởng cho nàng ta vì đã lập được công lớn"

Ta thoáng thở phào một hơi, vừa ngồi trở lại đệm vừa cảm thán: “Trọng thưởng thì tốt, trọng thưởng thì tốt!”, rồi lại không nhịn được mà trừng Ngọc Diệp một cái: “Trọng thưởng là bình thường mà, có cái gì mà phải luống ca luống cuống vậy hả?”

Chỉ cần không phải là chuyện liên quan đến bổn công chúa thì đều là chuyện tốt!

Ai ngờ khi nha đầu Ngọc Diệp khi nghe xong lời của ta, vậy mà liền đỏ bừng cả mặt, tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, “Công chúa, người bị người ta leo lên đầu lên cổ rồi đó người có biết hay không hả?”