Bổn Công Chúa Chỉ Muốn Mạng

Chương 3

"Cứu... cư... Cứu với!"

Nước từ bốn phương tám hướng đổ ập tới, nhấn chìm toàn bộ tai mắt và mũi họng của ta. Mặc cho có cố gắng vùng vẫy cầu cứu thế nào, thì thứ đợi chờ ta cuối cùng, chỉ còn là một màn đen dày đặc ngột ngạt thăm thẳm.

Ta chẳng còn cách nào cả, ngoại trừ việc buông xuôi, để mặc cho bản thân mình chìm dần xuống, chìm xuống, thật sâu…

….

Cơn gió nhẹ thoang thoảng thổi qua, mang theo mùi hương của bánh hoa quế thơm ngọt khiến bụng ta reo lên cồn cào.

Mí mắt nặng trĩu như bị thứ gì đó đè lên, nhưng bằng tất cả sự luyến mộ đối với đồ ngọt, ta cố gắng dùng sức vùng dậy.

“Công chúa, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!”

Đập vào mắt ta, chính là cái đáy đĩa và khuôn mặt chảy đầy nước mắt nước mũi của nha đầu Ngọc Diệp.

Ta không nhịn được mà nhíu mày hỏi: “Em đang làm gì vậy?”

Có lẽ lúc này Ngọc Diệp mới nhận ra nó vẫn còn đang cầm đĩa bánh hoa quế huơ tròn trước mũi ta như gọi hồn.

Ngọc Diệp có chút chột dạ mà vội rụt tay lại, cười hì hì nhìn ta đầy lấy lòng: “Công chúa, người tỉnh lại thì tốt rồi!”

Ta không khách khí trừng Ngọc Diệp một cái, suy nghĩ không biết nên phạt hay thưởng cho nó mấy cái gậy vào mông đây!

Làm gì có nô tì nào lại đi gọi chủ tử nhà mình bằng cách đó cơ chứ? Huống chi ta còn là công chúa cao quý, nếu như để cho ai khác biết được…

Ta vừa nghĩ thầm, vừa ngồi dậy vươn tay định cầm lấy một cái bánh hoa quế lên ăn, thì đã liếc thấy bên cạnh có người.

Hoàng huynh đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, tay cầm một cuốn sách mà im lặng nhìn ta với vẻ mặt vô cùng khó tả.

Cái bánh hoa quế trong tay ta cứ thế mà rớt “phịch” xuống đệm, bột bánh rơi vãi ra xung quanh.



“Khụ khụ…” Hoàng huynh ho khan hai tiếng, ra vè bình tĩnh mà ân cần hỏi han ta: “Hoa Nhi tỉnh rồi à? Có thấy cảm khó chịu ở đâu không?”

Nếu như không nhìn thấy ánh mắt né tránh không muốn nhìn thẳng vào mình của huynh ấy, thì có lẽ ta đã tin rằng sự bình tĩnh ấy là thật.

Hít sâu một hơi hòng lấy lại bình tĩnh, ta mỉm cười đáp lời, “Không có, muội rất khỏe, sao hoàng huynh lại ở đây?”

Theo thói quen, hoàng huynh lại dùng cuốn sách trên tay gõ nhẹ vào đầu ta một cái rồi mới nói: “Muội muội ruột duy nhất của ta đột nhiên ngất xỉu, có biết hoàng huynh lo lắng thế nào hay không hả?”

Ta cười hì hì, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Tiên vương có mười người con trai, nhưng lại chỉ có duy nhất một mình ta là con gái.

Nguyên nhân chủ yếu là vì khi các công chúa khác vừa sinh ra, phần thì chết yểu, phần thì mắc bệnh ốm yếu không sống được bao lâu. Đến nỗi còn có lời đồn lưu truyền trong dân gian, nói nhiều đời hoàng gia phủng nam diệt nữ, làm trái lẽ trời, nên mới khiến cho đời này dương thịnh âm suy.

Ta có thể khỏe mạnh sống sót đến tận bây giờ, có thể nói phần lớn công lao đều là do mẫu hậu và hoàng huynh ngày đêm cật lực che chở.

Vậy nên sao ta có thể không tiếc mạng, không tham sống sợ chết được đây?

Ta kéo lấy tay hoàng huynh, phồng má làm nũng: “Hoàng huynh, muội muội khát nước!”

Tất nhiên là hoàng huynh không chịu được vẻ này của ta. Huynh ấy lắc đầu thở dài một cái, tiện tay để cuốn sách đang đọc dở trong tay xuống giường, rồi nhận mệnh đứng lên đi rót nước cho ta.

Về phần nha đầu Ngọc Diệp? Ha hả, tất nhiên là bị ta phạt đội đĩa bánh hoa quế kia trên đầu mà quỳ ván giặt đồ rồi!