Sau Khi Gả Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực

Chương 2

Lạc Tiểu Bạch mải mê viết lách đến mức không nhận ra âm nhạc đã chuyển từ điện tử sôi động sang giai điệu ballad nhẹ nhàng, ban nhạc trên sân khấu cũng đã bắt đầu biểu diễn, không khí cuồng nhiệt của sàn nhảy dần lắng xuống thành những cái đung đưa nhịp nhàng.

Sau một hồi tập trung, cậu lại rơi vào trạng thái bí ý tưởng, liền ngẩng đầu lên, muốn nhìn cô DJ cực ngầu kia thêm một chút.

Nhưng bàn DJ đã trống trơn, cô ấy không biết đã đi đâu mất.

“…”

Lạc Tiểu Bạch ôm điện thoại, khẽ thở dài.

Cậu còn định hỏi cô ấy xem, cảm giác đứng trên bàn DJ mix nhạc sẽ như thế nào.

Cầm lấy ly cocktail trước mặt, cậu uống một ngụm.

Mùi rượu nồng nàn lan tỏa trong miệng, xen lẫn chút hương ngọt mát.

Lạc Tiểu Bạch mím môi, như thể vừa nếm được một món ăn ngon, đôi mắt cong lên đầy thích thú.

Ngon quá!

Cậu một hơi uống cạn ly Long Island Iced Tea.

Men rượu bắt đầu bốc lên, Lạc Tiểu Bạch chóng mặt, nằm gục xuống quầy bar. Má cậu đỏ ửng, đôi mắt sau lớp kính cũng phủ một tầng sương mờ, ngơ ngác như một con thú nhỏ bị lạc đường.

Cậu định gọi điện cho bạn thân, nhưng ngay lúc đó, một giọng nói trầm thấp, cố tình đè xuống pha chút phóng đãng, vang lên sát bên tai: "Có muốn anh đưa em về nhà không?"

Vừa nói, bàn tay người đàn ông kia đã đặt lên lưng Lạc Tiểu Bạch.

Bartender chứng kiến cảnh này, khẽ thở dài. Dù đã quen thuộc với những tình huống thế này, nhưng anh vẫn muốn ngăn cản. Tuy nhiên, trước khi anh kịp ra tay, Lạc Tiểu Bạch đã ngồi thẳng dậy.

Cậu chưa say đến mức mất tỉnh táo, rất rõ ràng gã đàn ông kia đang lợi dụng mình.

Cậu nắm lấy tay hắn.

Gã đàn ông vừa nở nụ cười thì ngay giây tiếp theo, nụ cười ấy vặn vẹo trong đau đớn. Lạc Tiểu Bạch mạnh tay bẻ một cái, kèm theo tiếng rắc giòn giã, ngón tay hắn gãy lìa.

Bartender: "…"

Gã đàn ông: "A a a a a!"

Lạc Tiểu Bạch vịn vào quầy bar đứng dậy, đầu óc càng thêm quay cuồng, cảm giác thế giới trước mắt đảo lộn, tất cả mọi thứ đều lắc lư.

Cậu lắc đầu, chớp mắt vài cái, ánh nhìn bỗng nhiên cố định vào một hướng.

Là cô DJ siêu ngầu đó!

Dù đã say, Lạc Tiểu Bạch vẫn nhớ đến nhân vật trong câu chuyện mới của mình.

Cậu loạng choạng bước về phía cô gái ấy.

Cố Thích đang cực kỳ bực bội.

Không chỉ toàn thân tỏa ra khí lạnh, mà gương mặt cũng đen kịt.

Vốn dĩ đã sở hữu ngoại hình đẹp trai sắc nét, giờ khoác lên người bộ đồ nữ lại càng trở nên quyến rũ, đôi chân dài vắt chéo, khí chất ngạo nghễ.

Dù toàn thân đều phát ra tín hiệu "Tôi rất khó ở, đừng làm phiền." thì vẫn có vài kẻ không biết điều chạy đến tán tỉnh.

Tần Dược ngồi cạnh, cúi đầu run nhẹ bả vai, anh ta đang cố nhịn cười.

Cố Thích khoanh tay, liếc sang một cái, ánh mắt như dao sắc: "Đừng cười nữa. Cười thêm một tiếng nữa là tôi đấm cậu đấy."

"Phụt… xin lỗi…"

Tần Dược ngẩng lên, khuôn mặt điển trai không thua gì Cố Thích đầy ý cười, nắm tay che miệng giả vờ ho khan hai tiếng, sau đó lại chọc tiếp: "Ai bảo cậu cá cược thua tôi. Nhưng phải công nhận, bộ này hợp với cậu thật đấy."

"Hừ."

Cố Thích bẻ khớp ngón tay rắc rắc, lạnh lùng trừng mắt nhìn anh bạn mình.

Thấy Cố Thích sắp thực sự nổi điên, Tần Dược giơ tay ra dấu kéo khóa miệng: "Được rồi, tôi im."

Đúng lúc này, một tiếng hét thảm thiết vang lên từ phía xa.

Với tư cách là ông chủ quán bar, Tần Dược lập tức đứng bật dậy, vừa lúc nhìn thấy một cậu nhóc nhỏ con chán ghét hất tay một gã đàn ông, sau đó lảo đảo, nghiêng đông ngả tây đi ra ngoài.

Cố Thích cũng đứng lên: "Có chuyện gì?"

"Không có gì đâu, chắc là một vị khách uống say thôi."

Tần Dược nhún vai định ngồi xuống, nhưng khóe mắt lại bắt gặp cảnh tượng kỳ lạ. Cậu nhóc vừa rồi quay sang nhìn họ chằm chằm, rồi lảo đảo đi về hướng này.

Hửm?

Tần Dược nhướn mày, quay sang nói: "Có vẻ như cậu lại có một người muốn làm quen nữa đấy."