Kẹo Cứng Vị Trái Cây

Chương 13

Thôi Ngọc lần đầu tiên giận dỗi Đại Phòng, kết quả buổi học bổ túc ban đêm không mấy hiệu quả. Cảm thấy chưa đủ, cô chủ động kéo dài thời gian tự học từ 11 giờ đến 12 giờ. Mà dường như để phân cao thấp với cô, Đại Phòng cũng bắt đầu tự học. Vì có anh tham gia, Triệu Tử Minh và Nguyên Thư Vân cũng ở lại xem náo nhiệt.

Giữa chừng, Đại Phòng xuống lầu kiếm đồ ăn. Hạ Hàm chặn trước mặt cô, giọng điệu đầy hoài nghi:

"Cậu dẫn cậu ấy đi xem ba lê để gặp Thôi Minh Yên à?"

Thôi Ngọc gật đầu rồi lại lắc đầu. Chỉ xem biểu diễn, nhưng không gặp trực tiếp.

"Vậy sao cậu ấy cứ như uống nhầm thuốc thế?"

Cô nhún vai, không biết giải thích thế nào.

Triệu Tử Minh tìm kiếm trên điện thoại, lục ra vài đoạn video ngắn về các cuộc thi và buổi biểu diễn của Thôi Minh Yên. Cậu ta nghiêng người đưa cho Hạ Hàm xem:

"Này, đúng là đại mỹ nữ. Khuôn mặt đẹp, dáng người thanh thoát, nhìn đôi chân dài và tỉ lệ cơ thể kìa, hoàn hảo! Chưa kể độ dẻo dai này, quá đỉnh — "

Hạ Hàm không biết là nên ghen tị hay buồn bã.

"Yên tâm, chuyện này chắc chắn không thành được." Nguyên Thư Vân trấn an: "Đại Phòng chỉ là bốc đồng nhất thời thôi, cô nhỏ của Thôi Ngọc thậm chí còn chẳng biết cậu ấy là ai. Hạ Hàm, Thôi Ngọc, đừng lo, lo học đi."

"Đúng vậy! Mỹ nữ như thế thường thích đàn ông có tiền, mà Đại Phòng với mấy đồng tiêu vặt lẻ tẻ của cậu ấy chắc không đủ dùng đâu."

Thôi Ngọc trừng mắt nhìn Triệu Tử Minh: "Cậu đang nói bậy bạ gì thế?"

Nguyên Thư Vân lập tức bịt miệng cậu ta lại. Triệu Tử Minh bật cười, nhanh chóng nhận lỗi: "Được rồi, xin lỗi, không nên nói về cô nhỏ như vậy."

"Lần sau còn dám nói kiểu đó, tôi sẽ không tha cho cậu đâu — " Có lẽ vì đã tranh cãi với Đại Phòng một trận, trong lòng Thôi Ngọc mơ hồ xem mấy người bạn này như cùng một nhóm. Đúng là gia cảnh họ tốt, nhưng ít ra cũng có học thức, không như mấy kẻ vô bổ mà cô vẫn tưởng tượng.

"Được rồi, được rồi!" Triệu Tử Minh chắp tay xin lỗi.

Thấy tình hình có vẻ không ổn, Hạ Hàm dứt khoát chuyển chủ đề: "Thôi Ngọc, thứ hạng của cậu trong kỳ thi thử vừa rồi là bao nhiêu? Chúng ta không thể để Đại Phòng theo kịp được. Tiếng Anh của cậu không tốt đúng không? Tôi sẽ kèm cậu học. Lão Triệu lo lý-hóa, lão Nguyên kèm toán."

Tình hình có vẻ hơi lệch hướng rồi thì phải.

Đúng lúc này, Đại Phòng từ ngoài cửa bước vào, tay cầm một túi bò khô chia cho mọi người, giọng điệu lạnh lùng:

"Ha ha, tất cả đều chống đối tôi đúng không? Được thôi, tôi sẽ cho các cậu thấy thế nào là nghịch tập chân chính!"

Từ nhỏ đến lớn, môi trường sống và cách giáo dục đã cho Thôi Ngọc một nhận thức rằng, những người có điều kiện gia đình tốt thì thành tích học tập cũng thường vượt trội. Quãng thời gian học tập ở trường chuyên trọng điểm tại huyện và tỉnh cũng phần nào chứng minh điều đó. Dù đôi khi Lý Uyển có nói với cô rằng thế giới vốn không công bằng, nhưng cô chỉ bán tín bán nghi.

Thế mà sau khi chuyển đến trường này, chỉ trong hai, ba tuần ngắn ngủi, cô gần như bị đảo lộn nhận thức. Tại sao lại có nhiều nữ sinh vừa xinh đẹp, biết chăm chút bản thân, vẫn vui chơi mà vẫn học giỏi đến thế? Tại sao lại có nhiều nam sinh vừa điển trai, vừa tài năng mà cũng đầy bản lĩnh? Thêm vào đó, lớp thường và lớp thi đua, học sinh trong đó không chỉ xuất thân gia đình giàu có mà còn có cách ăn nói, giao tiếp đầy phong thái.

Một nỗi lo sợ mơ hồ bắt đầu len lỏi trong lòng cô. Không chỉ đẹp, không chỉ giàu, không chỉ có quyền thế, mà còn nỗ lực không ngừng.

Vậy đường lui của cô ở đâu?

Cô nhìn Phòng Bạch Lâm đang vùi đầu vào sách vở. Nếu anh thật sự có thể vượt qua cô, e rằng cô sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Phải, một Đại Phòng trước kia chỉ biết ngủ gật ngay trong tiết học, bây giờ không chỉ chăm chỉ học thêm ở nhà mà còn chủ động tự học đến nửa đêm như cô. Đi học cũng nghiêm túc hẳn. Cái khả năng thực hành mạnh mẽ cùng sự tập trung đáng sợ này khiến Thôi Ngọc bất an.

Nhưng điều đáng sợ hơn cả là khi ba người kia cũng nhập cuộc, thay phiên kèm cặp cô, mới lộ ra một sự thật còn kinh khủng hơn là họ thực sự giỏi.

Cô bắt đầu nghi ngờ bản thân. Cuối cùng, cô nhắn tin cho Thôi Minh Yên: "Cô nhỏ, so với thiên tài vừa có năng khiếu lại vừa nỗ lực, người bình thường như chúng ta nên đi đường nào đây?"

Thôi Minh Yên gần như ngay lập tức hiểu được nỗi băn khoăn của cô: "Cả bạn học cũ của chị cũng từng hỏi chị câu này."

Thôi Ngọc thở dài. Thật ra, cô nhỏ của cô cũng là một thiên tài. Chắc hẳn chị ấy chưa từng phải lo nghĩ về điều này.

"Không ai có thể chạm tay tới đỉnh cao ngay lập tức." Dường như chị ấy đọc được suy nghĩ của Thôi Ngọc, liền gửi kèm một loạt đường link. Mở ra xem, toàn bộ đều là tiểu sử của những vũ công ba lê nổi tiếng. Mỗi người trong số họ đều phải trải qua sự chọn lọc khắc nghiệt, bắt đầu lên sân khấu từ khi mới mười bốn, mười lăm tuổi. Chưa đầy hai mươi tuổi, họ đã danh tiếng lẫy lừng, thậm chí tự tạo ra dấu ấn riêng cho mình. Kỹ thuật xoay 32 vòng không còn là điều gì quá hiếm hoi, mà chỉ là một tiêu chuẩn cơ bản trong giới.

"Hiểu rõ khả năng của mình, đặt mục tiêu hơi cao một chút để luôn tiến bộ. Đừng chăm chăm nhìn lêи đỉиɦ núi ngay từ đầu, nếu không em sẽ tự bức chết chính mình đấy."

Thôi Ngọc có chút được an ủi, nhưng cảm giác nặng nề trong lòng vẫn chưa vơi bớt.

Cô lưỡng lự không biết có nên nói với Thôi Minh Yên về vụ cá cược nhàm chán này không, nhưng lại sợ làm phiền chị ấy. Còn chưa kịp quyết định, kỳ thi khảo sát tháng đầu tiên đã đến, ngay trước thềm Tết Trung thu và Quốc khánh.

Lần này, mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ.

Vừa bước ra khỏi phòng thi, Hạ Hàm đã chờ sẵn bên ngoài. "Sao rồi?"

"Cũng không tệ lắm."

Hạ Hàm vui đến phát cuồng. "Đại Phòng chắc chắn không làm nên trò trống gì đâu! Cậu ấy có nền tảng, nhưng bỏ bê lâu vậy rồi, chỉ trong hai mươi ngày sao có thể theo kịp?"

Quả nhiên, Đại Phòng lúc nào cũng khoác lác, lần này lại im lặng khác thường. Anh chỉ liếc nhìn hai người từ xa, rồi lặng lẽ rời khỏi trường học.

Có chút đáng thương.